Vân Sơ ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện đám quan viên vẫn đỏ mặt tía tai cãi nhau với Bùi Hành Kiệm và Lý Kính Huyền. Vân Sơ ngáp một cái sái quai hàm rồi lại ngủ tiếp, đợi khi y lần nữa tỉnh dậy thì ánh nắng xuyên qua đại môn chiếu tới giữa đại điện rồi.
Vân Sơ đổi vị trí, tránh ánh nắng nóng rực chiếu tới, trên đại điện có người khóc, có người gào, còn có người dùng hốt bản đánh nhau.
Ấy, thứ này đúng là để đánh nhau thật, nhưng nhìn hai quan văn cầm hốt bàn như mấy bà nương ngoài chợ tháo hài đập vào mặt nhau, chẳng có tí cao nhã nào, Vân Sơ mất hứng xem.
Thấy cổ khô khô, Vân Sơ lấy ra bầu rượu gào, uống hai ngụm, đóng nút lại, xem ra phải ngủ giấc nữa.
Vũ Văn huynh lại rút bông ở tai Vân Sơ nói nhỏ:" Xem ra bệ hạ nhất định không cho chúng ta sống tử tế."
"Hiếu liêm cũng bị thủ tiêu rồi, bệ hạ muốn cải cách chế độ quan lại, chế độ cửu phẩm trung chính thi hành suốt bốn trăm năm không còn khả năng tồn tại nữa."
"Vân huynh chẳng lẽ không lo nghĩ cho con cháu mình sau này à?"
Tên này chưa từ bỏ ý định thăm dò, Vân Sơ nhạt giọng nói:" Ngươi thiếu lòng tin vào con cháu nhà mình quá nhỉ? So với đám chân bùn, con cháu ngươi từ nhỏ được đắm mình trong học vấn, ngoài ăn học ra chẳng phải lo nghĩ gì, có tiên sinh tốt nhất mà còn thua đám chân bùn, loại phế vật đó còn làm quan làm gì?"
Vũ Văn huynh lần nữa trả bông cho Vân Sơ, hắn không đi, ngồi dựa vào cái Vân Sơ đang tận dụng, cột to lắm, dăm ba người dựa không sao, xem ra còn định làm phiền Vân Sơ.
Cuộc tranh luận đó kéo dài từ sáu giờ sáng tới tận ba giờ chiều vẫn không ra kết quả.
Hoàng đế không tỏ thái độ, cứ ngồi đó, trong đó có một quãng thời gian còn ra ngoài, Vân Sơ đoán là đi tè, hoặc là ăn gì đó.
Suốt quá trình cãi nhau, cung nhân cũng mang thêm bánh với nước tiếp sức cho mấy vị đại lão. Quan viên cấp bậc như Vân Sơ chỉ có thể nuốt nước bọt thôi.
Năm giờ chiều, rốt cuộc có rất nhiều người không chịu nổi nữa, cáo lỗi muốn ra ngoài một chút, không phải họ đã tán đồng với hoàng đế, mà là bàng quang rất vô tình.
May mà quan viên trên triều đa phần rất to béo, võ tướng thì cơ bắp, một ngày không ăn uống chỉ hao tí mỡ thừa thôi.
Cho nên hoàng đế tiếp tục triều hội tới tám giờ.
Hoàng đế không bao ăn, cho nên cơ cấu nào có nhà ăn trong Hoàng Thành còn có thể bảo nhà ăn bên quan thự mang cho ít đồ ăn, ai không có nhà ăn thì chỉ có thể ăn thừa của đồng liêu.
Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt là hai tên ăn thừa, tất nhiên là ăn của Vân Sơ rồi.
Nhà ăn của Thái y thự đứng đầu Hoàng Thành, sau này mở thêm Thái y viện, vì có bệnh nhân nằm phòng bệnh chữa trị lâu dài, chuyện cơm nước càng chú trọng hơn một bậc.
Khi hoạn quan mang ba cái hộp cơm lớn tới, không ít người ngoái đầu nhìn.
Vì trước kia toàn triều đàn hặc Vân Sơ, nên bây giờ y đem chân giò, đùi gà, lạp xưởng chia cho Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Quan viên có khí cốt nhìn đám Vân Sơ uống rượu gạo mát lạnh căm ghét quay đầu đi.
Cũng có hạng bại hoại như Vũ Văn huynh, đem cơm với mấy món tương, dưa muối Giám sát viện, trắng trợn lấy lý do gộp chung thức ăn với đám Vân Sơ, sau đó thoải mái gắp thức ăn của người ta ăn.
"Vũ Văn huynh ở giám sát viện kiến thức rộng rãi, huynh thấy lần này quần thần tập thể phản bác có thể khiến bệ hạ đổi ý khôn?" Ôn Nhu không để tên này ăn miễn phí, thăm dò:
Vũ Văn huynh rút chân gà khỏi miệng, uống thêm bát rượu gạo:" Triều nghị đã kéo dài tới tận bây giờ thì hẳn bệ hạ muốn bách quan phải thừa nhận rồi, nếu bệ hạ cưỡng ép thông qua, đến lúc thực thi sẽ bị quần thần níu kéo trì hoãn, cuối cùng chính sách không bệnh mà chết."
"Thần tử cũng lo nếu xung đột quá gắt với bệ hạ, dù ngăn được chính sách thực thi, những người cầm đầu phản đối sẽ bị tính sổ."
"Có điều theo cái nhìn của mỗ, bệ hạ rất có khả năng lựa chọn một số nơi, phái tâm phúc đi làm chuyện này, khi nơi đó có thành tích liền có thể thực thi không cần cố kỵ gì nữa."
"Dù sao quan viên có bổn phận phản đối chính sách xấu, đồng thời phải bảo vệ chính sách tốt."
"Nếu ngược lại, có lẽ là bệ hạ sẽ tắm máu triều đình rồi."
Nghe những lời này của Vũ Văn huynh, ba người Vân Sơ gật đầu lia lịa, hậu nhân của tên gian thần Vũ Văn Hóa Cập ít nhiều cũng có trình độ.
Tiếp theo đây là cuộc so tài học ván giữa con cháu hàn môn và con cháu huân quý, ai chẳng biết hàn môn sẽ bại thê thảm, nhưng chỉ cần trong 100 hàn một có một người vươn lên được, thắng lợi sẽ thuộc về bọn họ.
"Vũ Sơ huynh vừa mới có được một nữ học đại gia ở Thôi thị, có phải Vân thị gia học sắp khai trương không?" Vũ Văn huynh rút xương gà ra khỏi miệng, hắn vẫn đang thăm dò, hắn rất muốn biết huyện Vạn Niên có phải sẽ thành ruộng thí nghiệm của hoàng đế không?
Vân Sơ thở dài:" Cứ tưởng lấy được một bảo bối từ Thôi thị, kết quả là kiếm về một thánh nhân, muốn hữu giáo vô loại."
Đối phương tiết lộ không nhiều, nhưng Vũ Văn huynh có tài biết một đoán ra ba, lại rút ra một cái xương gà nữa, gật gù:" Tốt, như thế tốt lắm, đợi gia học của Vũ Sơ huynh mở ra, trong nhà có vài nữ tử muốn tiến học, tới khi đó đưa tới, tiền học sẽ không thiếu."
"Vũ Văn huynh gia học uyên thâm, vậy mà tỷ muội trong nhà phải đưa ra ngoài học à?" Ôn Nhu hỏi:
Vũ Văn huynh đặt đùi gà xuống, thở hắt ra:" Tên ác tặc Vũ Văn Hóa Cập hại chết cả tộc Vũ Văn ta rồi, nếu năm đó hắn không giết chết Dương Quảng, Vũ Văn gia ta đâu thảm tới thế này."
"Ít nhất Vũ Văn gia cũng phong quang vài ngày ở Dương Châu."
"Vì mấy ngày vinh diệu không đáng tiền đó mà phải đền bằng mấy trăm năm tích lũy của gia tộc, thắng làm vua, thua làm giặc, chẳng nói nữa thì hơn."
Vũ Văn huynh nói xong xé thêm miếng thịt gà, khi cáo từ còn làm ngụm rượu.
"Thứ chó má đó một mình ăn hết hai con gà rồi." Ôn Nhu nhảy dựng lên, nãy giờ mải nói chuyện, không ngờ để kẻ gian thừa cơ, trong hộp thức ăn chỉ còn lại đống xương gà:
Địch Nhân Kiệt bái phục, kỳ nhân đúng là ở đâu cũng có, chiếm được lợi ngay trước mặt Ôn Nhu không dễ dàng:" Người ta đi thăm dò tin tức còn kiếm được hai con gà, chẳng lỗ tí nào."
Vân Sơ nhìn chân trời đã tối đi, than:" Bệ hạ dày vò thần tử thế này không biết có hữu dụng không?"
Ôn Nhu khẳng định:" Bệ hạ chỉ muốn thể hiện quyết tâm của mình thôi, hôm nay sao có kết quả được, nhưng thể nào cũng có vài con quỷ xui xẻo."
(*) Vì TQ dùng một múi giờ thống nhất múi giờ Bắc Kinh, nên vùng như Trường An thì 8 giờ tối kỳ thực mới chỉ tương đương 6 giờ tối thôi.