Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 727 - Q3 - Chương 235: Đại Cải Cách Của Lý Trị. (3)

Q3 - Chương 235: Đại cải cách của Lý Trị. (3) Q3 - Chương 235: Đại cải cách của Lý Trị. (3)

Khi trời tối, bên trong Thái Cực Điện đèn đuốc đốt lên, quần thần lần nữa vào đại điện, lần này bước chân mọi người cẩn thận hơn nhiều.

Đợi các đại lão từ triêu phòng hai bên Thái Cực Điện ra tới đại điện, Lý Trị ngồi vào vị trí, tức thì có hoạn quan dài giọng hô:" Bệ hạ có chỉ, bàn tiếp."

Hoạn quan hô xong phất phất trần , cúi thấp đầu lùi về bên rèm, cố gắng giấu thân thể của mình đi, tránh gặp phải tai bay vạ gió.

Vân Sơ lúc này không dám ngủ gật nữa, người thẳng tắp, tay cầm hốt bản nghiêm trang, không nhìn ngang ngó dọc.

Đại điện im ắng chỉ có tiếng nước nhỏ từng giọt vào bát từ chiếc đồng hồ nước, nghe rất rõ ràng, từng giọt nước nhỏ xuống đều đặn gây áp lực cực lớn cho quần thần.

"Bệ hạ ... Thần oan uổng quá ..."

Một tiếng gào thảm thiết vang lên, quần thần trên đại điện run rẩy, quay đầu nhìn ngự sử Thường Thục như mọi khi lại bò ra giữa đại điện.

"Bệ hạ ... Tên ác tặc Vân Sơ ..."

Khi mọi người đang tán thưởng dũng khí ngu xuẩn của Thường Thục thì Lý Trị trầm giọng nói:" Kéo ra chém đầu ..."

Thường Thục nghe vậy tiếng khóc ngưng bặt, người nhũn ra đất, bốn giáp sĩ ngoài điện xông vào, cởi quan mạo của hắn, đặt ở khay bên cạnh, sau đó lôi xềnh xệch ra ngoài.

Bõm ~~~

Lại một giọt nước rơi vào bát, nghe không khác gì tiếng sấm nổ.

Hoàng đế giết người ngay lúc lên triều là điều cực kỳ hiếm thấy ở Đại Đường, ngay cả lúc thái tông hoàng đế uy thế lớn nhất cũng không giết người ngay trên triều.

Nay Lý Trị làm rồi, chứng tỏ trong lòng hoàng đế đã rất phẫn nộ.

Các tể tướng không thể không đứng ra nữa, nếu không cái uy của họ với bách quan sẽ chẳng còn, Trường Tôn Vô Kỵ cầm hốt bản đi ra thi lễ:" Bệ hạ xưa nay nhân từ, vạn vạn lần đừng vì chút chuyện nhỏ của Thường Thục mà làm việc bạo ngược."

Giọng điệu Lý Trị rất bất thiện:" Phải chăng Triệu công đang giáo huấn trẫm?"

Trường Tôn Vô Kỵ thở dài:" Lão thần không dám."

Không phải là hoàng đế không giết người, mà là xưa nay thông qua tay đám chó săn như Lý Nghĩa Phù, Hứa Kinh Tông, thậm chí là hoàng hậu để làm, bản thân hắn thì phủi sạch liên quan. Lần này hắn trực tiếp giết người làm Vân Sơ cũng dấy lên cảm giác đề phòng.

Trường Tôn Vô Kỵ quát lui, những tể tướng muốn nói đỡ cho Thường Thục cũng dừng bước.

Rất nhanh cái đầu của Thường Thục được đặt lên khay son đẹp đẽ được dâng lên.

Bộ dạng trước khi chết của Thường Thục được lưu giữ trọn vẹn, đau khổ, kinh hãi, ân hận, thậm chí Vân Sơ còn thấy trong đôi mắt chưa hoàn toàn mất đi ánh sáng đó còn có giọt nước mắt.

Có lẽ hắn nghĩ chỉ cần đánh lạc hướng hoàng đế sang chuyện khác, hắn coi như giúp quần thần thoát khỏi chuyện này, từ đó giúp hắn đối phó với Vân Sơ? Dù sao hắn cũng chết rồi, một kẻ đã bị ép tới phát điên, ai biết hắn nghĩ cái gì chứ.

Cái đầu của Thường Thục được giáp sĩ mang đi triển lãm một vòng, tiếp đó giọng của Lý Trị âm trầm vang lên:" Bùi khanh, Lý khanh thuật lại phương sách của các khanh lại một lần, chúng ta hôm nay phải thảo luận cho ra chuyện này có thi hành được không."

Có cái đầu kia, Bùi Hành Kiệm và Lý Kính Huyền tự tin hơn hẳn, dùng giọng đã khàn đọc (Phế truất tiến cử, hành quyển sớ).

Hồi lâu không ai nói gì.

Lại là giọng già nua của Trường Tôn Vô Kỵ vang lên:" Khởi bẩm bệ hạ, lão thần tuổi cao, không chịu nổi khổ cực, xin bệ hạ cho lão thần về phủ nghỉ ngơi. Còn về phần tấu sớ triều thần đưa lên, bệ hạ cứ quyết định là được, lão thần đều theo."

Tiếp ngay đó là giọng của Lý Tích:" Bẩm bệ hạ, lão thần già cả lẩn thẩn, đại sự thế này, bệ hạ cứ quyết, bệ hạ chỉ đâu thần đánh đó."

Tiếng "bãi triều" vang lên, không ít người thở phào.

Có điều đêm nay người còn ngủ được không có mấy, quan viên mệt mỏi rời Hoàng Cung, ai nấy mặt mày nghiêm trọng, đa phần không về nhà, bọn họ tới nơi như Phường Bình Khang để có thể đàm luận chuyện này thâu đêm.

Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt, Ôn Nhu thương lượng rất nhanh, bọn họ phối hợp ăn ý, lại không cần đề phòng nhau như người khác, vài ba câu đã đạt thành nhận thức chung.

Thứ nhất, không để huyện Vạn Niên, huyện Trường An thành nơi thí điểm của hoàng đế.

Thứ hai, lập tức, ngay tức khắc cắt đứt mọi liên quan tới Bùi Hành Kiệm, Lý Kính Huyền, tuyệt đối không qua lại công tác gì với họ. Hai người này trả giá lớn như thế, sẽ không để người khác chia sẻ công tích của mình, tránh gây hiểu lầm thì hơn.

Thời gian trước Bùi Hành Kiệm tới tìm Vân Sơ thương lượng, cuối cùng không nói gì, chứng tỏ hai bên không đủ niềm tin, thế sao có thể cộng sự?

Thứ ba, tiếp tục làm theo suy nghĩ của mình, tuyệt đối không quay đầu.

Trở thành ruộng thí điểm tức là có lượng lớn tài nguyên được trút vào, trong thời gian ngăn sẽ thu lại được chính tích không tệ.

Có điều Vân Sơ và Ôn Nhu đều có quy hoạch phát triển của mình rồi, trở thành ruộng thí điểm của hoàng đế sẽ gây ra biến số khó lường.

Chưa kể thí điểm tốt còn đỡ, nếu không thuận lợi, cái đầu của bọn họ sẽ bị hoàng đế mượn để xoa dịu thần tử.

Nói chung đây là cái chuyện tốn công mà chẳng được gì, Vân Sơ thích Đại Đường, nhưng không thích hiến cái mạng mình cho nó.

So với việc Lý Trị vung đao cải cách, Vân Sơ thích cách giáo dục âm thầm của huyện Vạn Niên và Trường An hơn, khi mọi người phát hiện ra thì đại thế của y đã thành.

Vì thế Vân Sơ phải bảo vệ thành quả của mình.

"Ca ca về rồi." Vân Na đứng ở ngoài cửa, nhác thấy bóng Vân Sơ liền chạy ù vào nhà reo lên:

Khi Vân Sơ về nhà thì cả nhà đều đang đợi y, ngay cả Vân Cẩm, Vân Cẩn đang ngủ gà ngủ gật cũng kiên trì đợi a gia về.

Hôm nay quan viên nào lên triều, người nhà đều nghển cổ chờ đợi.

Vân Cẩm, Vân Cẩn chạy cả tới ôm lấy chân Vân Sơ, Lý Tư mút ngón tay bấu chặt lấy tay Vân Sơ.

Vân Sơ ôm hai bảo bối lên thân mật một phen, xoa đầu Lý Tư, bảo mọi người giải tán, rửa ráy, cả nhà mới ngồi xuống cùng ăn tối.

Đợi cho bọn nhóc đi ngủ rồi, Ngu Tu Dung mới hỏi nhỏ:" Nguy hiểm lắm sao."

Vân Sơ thở dài:" Thường Thục bị chém đầu tại chỗ, Trường Tôn Vô Kỵ, Lý Tích đều không cản trở bệ hạ nữa."

"Nói vậy là bệ hạ thắng."

"Còn sớm lắm, nói không chừng mất nhiều năm nữa mới thấy kết quả, xem bên nào kiên trì lâu hơn.

Ngu Tu Dung đẩy đĩa thức ăn tới:" Ăn chút thức ăn đi, đừng ăn cơm không."

Vân Sơ lắc đầu ăn cố cho hết bát cơm.

Đến đêm lên giường rồi, mắt Vân Sơ vẫn mở trừng trừng, chẳng cách nào ngủ được. Ngu Tu Dung ở bên cạnh lật qua lật lại, càng làm y chẳng thể ngủ.

Nằm yên không chịu nổi, Vân Sơ khoác áo lên, một mình ra sân đi lang thang.

Đêm Trường An tháng sáu cũng bức bối không khác gì ban ngày, dù Vân gia có kênh nước, hàng cây giải nhiệt, song nhà thực sự quá nhỏ, không đạt được cái hiệu quả nhà cao cửa rộng, hiệu quả hữu hạn.

Đêm đó trời không gió, càng làm người ta thấy toàn thân bứt rứt, cái tháp Đại Nhạn nát vẫn vươn thẳng trên không, che đi cả đống sao, Vân Sơ bực bội nhặt cục đá ném về phía đó rồi thở dài ngồi xuống lan can.

Muốn giữ thành Trường An đứng ngoài phân tranh không thành quân bài của hoàng đế không dễ dàng, nhất là khi vị hoàng đế này đang thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment