Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 728 - Q3 - Chương 236: Sâu Nhiều Thành Họa.

Q3 - Chương 236: Sâu nhiều thành họa. Q3 - Chương 236: Sâu nhiều thành họa.

Mặt trời lên, người dân trong thành Trường An lại bắt đầu một ngày bận rộn, buổi triều hội đáng sợ đêm qua chẳng ảnh hưởng chút nào với họ.

Cây bông ở hai huyện Trường An, Vạn Niên bị nhổ hết rồi, khi cày thật sâu đồng ruộng, chuẩn bị làm đất cho vụ sau không ngờ phát hiện ra sâu bò khắp nơi, đủ các loại sâu nhiều tới mức làm người ta khiếp hãi.

Sâu từ ruộng bò cả lên đường, lúc nha lúc nhúc, đủ mọi màu sắc, bị bánh xe nghiến qua, còn để lại hai vết xe rõ ràng.

Có ít sâu bò xuống nước chết chìm, một số leo lên cây, nhả tơ linh tinh bọc bản thân lại.

Vì sâu nhiều nên chim chóc khắp nơi kéo tới, bọn chúng bay ào ào trên không trung, liên tục mổ sâu trên mặt đất, trên ruộng, tiện thể phèn phẹt ra những bãi phân trắng. Thứ này đáng ghét ở chỗ chúng không chịu ỉa tử tế trên mặt đất mà vừa bay vừa ỉa, vì thế thi thoảng lại có người chỉ tay lên trời chửi bới.

Cùng lúc đó ở dưới đất, từng đạt ngan vịt do huyện Trường An, Vạn Niên nuôi cũng như đại quân ra trận, xếp thành từng đội ngũ riêng, ăn từ đầu này tới đầu kia ruộng, cực kỳ sạch sẽ.

Từ khi sâu xuất hiện tới khi sâu không còn nữa chỉ trải qua tám ngày ngắn ngủi.

Mặc dù đại bộ phận sâu đã bị chim chóc, vịt ngỗng ăn mất, nhưng vẫn có bộ phận nhỏ thành công kết kén, mười ngày nữa thôi, chúng sẽ biến thành đủ loại bươm bướm, sau đó bay khắp nơi đẻ trứng, tiếp tục tạo đợt sâu hại tiếp theo.

Chỉ có vài con chim gõ kiến ăn mấy cái kén này, như vậy không đủ trừ tai họa.

Dù sao tiêu diệt được phần lớn rồi, còn lại phải chịu, mấy nghìn năm qua dân tộc nông canh sống cùng đủ thứ tai họa, không có gì to tát.

Vì thế Vân Sơ hạ lệnh thu mua cây cối ở ruộng, số cây này mọc không đúng chỗ, chẳng có tác dụng gì hết.

Chẳng bao lâu bên ngoài thành Trường An chỉ còn bình nguyên bằng phẳng hết tầm mắt.

Cây cối có sâu hại rất nhiều, ảnh hưởng lớn tới giá than củi năm nay, vì Vân Sơ đem toàn bộ số cây đó đốt thành than củi.

Thế là ngoài thành Trường An, khói bốc nghi ngút, chẳng ngày nào yên.

"Vân Sơ đang làm cái gì thế?" Khói bao phủ cả thành Trường An, đến Lý Trị cũng ngửi thấy, hắn lập tức chỉ nghĩ tới một người có thể làm ra loại chuyện này:

"Hai huyện Vạn Niên, Trường An bùng phát sâu bệnh, Vân Sơ đã hạ lệnh chặt hết cây cối ngoài thành, giờ y đang đốt than." Vũ Mị vừa bế Lý Đán vừa đáp, dù có bận sinh con, nàng vẫn nắm rõ chuyện ngoài kia còn hơn Lý Trị:

"Hả? Phát hiện sâu hại thì sao phải chặt cây?"

"Vì trên cây có trứng sâu, nếu không trừ đi, năm sau lại xảy ra sâu hại. Tránh lãng phí cây cối, y liền lệnh đốt than. Ngay cả Liễu rũ Bá Kiều một trong Trường An bát cảnh cũng bị y chặt rồi, không biết bao năm nữa mới có thế thấy."

Lý Trị giọng vút lên:" Cả dương liễu ở Bá Kiều mà y cũng chặt à ... Tên Nhị Bách Ngũ đó, vì giết sâu, làm thế có quá lắm không?"

"Chuyện Vân Sơ đang làm chẳng phải giống bệ hạ sao, muốn làm việc lớn chẳng thể ném chuột sợ vỡ đồ."

Đột nhiên nghĩ ra cái gì, Lý Trị há miệng:" Đừng nói ngay cả Khúc Giang, tên đó cũng ..."

Vũ Mị ngẩng đầu cười:" Khúc Giang cũng không thoát đâu, bệ hạ thích trúc, Vân Sơ sẽ để trúc lại cho bệ hạ tiếp tụ chặt trúc nuôi gấu lớn."

Những lời của Vũ Mị làm Lý Trị không khỏi suy nghĩ, chuyện hắn muốn làm đâu chỉ vẻn vẹn là đau tay đau chân như thứ sâu hại, mà đây đã là hiểm họa từ tận bên trong rồi.

Trầm mặc rất lâu, cuối cùng Lý Trị cũng nói:" Để Lý Nghĩa Phù về kinh đi, Hứa Kính Tông chuyển tới trung thư lệnh."

Huyện Vạn Niên đốt được rất nhiều than củi, nhưng vì chủng loại gỗ không phải thứ phù hợp làm than, than củi đốt ra không tốt, nhẹ bẫng.

Mấy năm qua dung lượng than củi huyện Vạn Niên rất lớn, người ta chẳng dùng thứ than củi này.

Tránh số than này không tiêu thụ được, Vân Sơ đem than củi đi đổi than cứng của Trường Tôn Xung.

Than cứng là thứ tốt, ném xuống đất còn phát ra tiếng kim loại, cháy rất lâu, một số loại than cứng tốt, đốt còn lâu hơn than đá.

Trường Tôn gia cần nhiều than như thế tất nhiên là vì luyện sắt, đây là vụ mua bán lớn, cũng là cái cớ quang minh chính đại để Vân Sơ trục lợi từ Trường Tôn gia.

Sở dĩ Trường Tôn gia chấp nhận vụ mua bán lỗ vốn này là vì Vân Sơ nói với Trường Tôn Xung, Hứa Kính Tông muốn hại nhà họ.

Đừng thấy đây chỉ là một câu nói thôi nhưng Trường Tôn Xung cực kỳ cảm kích, không chút do dự đổi than củi không đáng tiền của Vân Sơ thành than cứng giá trị rất cao.

Đột than cứng rất ít khói, lại cháy lâu, không có mùi lạ, Vân Sơ lại đem bán cho Lão Hoàng ở cục cung môn với cái giá tốt. Dù sao toàn là tiền của Lý Trị, cần gì phải tiết kiệm hộ hắn.

Có khoản tiền này, khoản đầu tư trồng bông mùa xuân của Vân Sơ không tới mức mất trắng.

Chỉ là mùa đông năm nay và mùa xuân năm sau phải trồng lại một lượng lớn cây, đây là chuyện tốn kém, nhất là dương liễu hai bên bờ Bá Hà, nhất định phải phục hồi.

Khi Vân Sơ trên đường về nhà thấy được Ân Nhị Hổ liền biết tên dũng sĩ Ba Cách Mạn của Thạch Quốc đã tới Trường An.

Tiếp đó y thấy một hán tử Tây Vực khôi vĩ dựa vào tường thành, tay cầm bánh nước, ngoạm từng miếng lớn, cảm giác như nhìn thấy một con sư tử.

Vì trên người hắn khoác tấm da sư tử.

Trong cái miệng há ra của con sư tử có cái đầu trọc đen xì xì, trời nóng bức, toàn thân hắn chỉ có tấm da sư tử đó che thân, tay chân lộ ra ngoài cũng đen xì.

"Chỉ có một mình hắn à?" Vân Sơ hỏi:

Ân Nhị Hổ gật đầu:" Khi bọn thuộc hạ gặp được hắn ở Lương Châu thì hắn chỉ có một mình, không có tùy tùng. Bọn thuộc hạ hỏi rồi, hắn đúng là Ba Cách Mạn, cũng đã thử thân thủ của hắn rồi, đúng là xứng với câu dũng mãnh vô địch."

Vân Sơ đi tới nhìn thẳng vào Ba Cách Mạn, Ba Cách Mạn chẳng chút sợ hãi nhìn lại, thấy Vân Sơ không né tránh, hắn đưa cái bánh ăn dở cho y.

"Ngươi là Ba Cách Mạn à?" Vân Sơ nhận lấy cái bánh, dùng tiếng Hồi Hột hỏi:

Ba Cách Mạn nghe ra ngây khẩu âm Tây Vực chính tông, vui mừng giang tay ra định ôm Vân Sơ:" Huynh đệ của ta, chúng không cho ta vào thành, ngươi có thể dẫn ta vào không?"

Bình Luận (0)
Comment