Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 729 - Q3 - Chương 237: Lời Nói Dối Tới Từ Tây Vực. (1)

Q3 - Chương 237: Lời nói dối tới từ Tây Vực. (1) Q3 - Chương 237: Lời nói dối tới từ Tây Vực. (1)

Vân Sơ khéo léo né tránh cánh tay lực lưỡng của Ba Cách Mạn, đưa hai tay ra vỗ vỗ bả vai hắn, nụ cười không giảm thân thiết nói:" Ngươi tới Trường An quyết chiến à?"

Ba Cách Mạn cười to:" Đúng thế, đúng thế, có người đưa cho ta một túi kim tệ, muốn ta đi khiêu chiến một con khỉ."

"Ngươi định tìm con khỉ đó thế nào?"

"Bọn họ nói ta không cần tìm, con khỉ sẽ tới tìm ta."

Vân Sơ vẫn đặt hai tay lên vai Ba Cách Mạn, vai của Ba Cách Mạn thình lình hạ xuống, cả lưng cũng hạ xuống theo. Nhưng người vừa bị ấn xuống một cái, chân tay đen xì lộ ra ngoài của Ba Cách Mạn như phồng lên, hai chân đạp đất chống lại sức đè to lớn từ Vân Sơ. Hai tay Vân Sơ nắm vai hắn biến thành trảo, nắm lấy da sư tử, quát to một tiếng muốn nâng Ba Cách Mạn lên.

Chỉ nghe roẹt một tiếng, không ngờ da sư tử bị Vân Sơ kéo rách, rời khỏi người Ba Cách Mạn, thân thể hắn vẫn vững vàng như cột đá trôn dưới đất.

Chân phải Vân Sơ tung ra năm cú đá liên hoàn nhanh như chớp nhằm vào bắp chân, đùi, keo, bụng dưới, muốn hóa giải lực đạo của hắn.

Tiếng bôm bốp vang liên hồi, tới khi bụng dưới trúng đòn Ba Cách Mạn mới không kiên trì được nữa, đầu gối trái khuỵu xuống đất. Chân phải Vân Sơ vừa chạm đất lấy ngay làm trục, xoay tròn chân trái bổ xuống đầu Ba Cách Mạn như búa xẻ núi.

Ba Cách Mạn nghiêng đầu, chân trái Vân Sơ đạp mạnh vào vai hắn, nhưng không nghe thấy tiếng xương quai xanh gãy. Vân Sơ biến chiêu cực nhanh, mượn chân trái gác lên vai hăn, gối phải co lại thúc thẳng mặt.

Chát.

Ba Cách Mạn giơ tay che mặt, nhưng quá gấp gáp, không kịp vận sức, tay va vào mũi, đầu ngả ra sau. Vân Sơ mượn đà tung mình lên không lùi lại, nhìn mũi Ba Cách Mạn sụp xuống, máu tuôn như suối.

Vân Sơ nhặt miếng bánh nướng rơi xuống đất lên, phủi bụi trên đó rồi đưa Ba Cách Mạn đang thủ thế, cười nói như chẳng có chuyện gì xảy ra:" Ha ha ha, huynh đệ ta đả thương ngươi, nên phải mời ngươi một con cừu."

Tấm da sư tử của Ba Cách Mạn bị Vân Sơ xe rách làm đôi, toàn thân hắn không còn gì che đậy, cứ thế phơi bày của nợ dưới thành Trường An.

Thoải mái đón nhận ánh mắt khâm phục của nam nhân, ánh mắt ngây ngất của nữ nhân nước Đường, Ba Cách Mạn nhặt tấm da sư tử lên:" Ngươi phải đền cho ta."

Vân Sơ lấy áo choàng của mình trên lưng con ngựa mận chín, ném cho Ba Cách Mạn:" Đây là Trường An, không mặc y phục sẽ bị người ta coi là dã nhân đấy, đi nào."

Ba Cách Mạn nhổ máu trong miệng ra, khoác áo choàng lên, dùng tay bóp mũi, cái mũi rắc một cái khôi phục nguyên trạng, chứng tỏ hắn là kẻ dạn dày kinh nghiệm chiến đâu. Hắn nhặt túi da lên đổ nước rửa mặt qua loa, hỏi Vân Sơ:" Có rượu không?"

Vân Sơ ném cho Ba Cách Mạn bầu rượu của mình, Ba Cách Mạn tháo nút, ngửa cổ đổ ừng ực rượu vào cái miệng lớn, uống hết rồi trả bầu rượu lại:" Nhạt quá."

"Có rượu mạnh, đi nào, ta dẫn ngươi đi xem thành trì tháng lệ nhất thiên hạ."

Ba Cách Mạn xách bọc da thú lên, chẳng hề hoài nghi theo sau Vân Sơ vào thành.

Đi qua cổng thành cao lớn, bước vào Chu Tước đại nhai thẳng tắp thênh thang, mồm Ba Cách Đạt chưa lúc nào khép lại, hắn không biết phải nhìn vào cái gì nữa, nơi này vượt quá mọi tưởng tượng của hắn.

Bỗng nhiên, hắn cảm giác mình nhỏ bé.

Vân Sơ hạ giọng nói với Ân Nhị Hổ lặng lẽ theo bên cạnh:" Tiếp tục tìm kiếm đi, kẻ này không phải Ba Cách Mạn đâu."

Ân Nhị Hổ vâng một tiếng biến mất giữa dòng người, lặng lẽ như cách hắn xuất hiện.

Ngày hôm đó Vân Sơ nhiệt tình dẫn Ba Cách Mạn đội nắng rong chơi nửa thành Trường An.

Y dẫn Ba Cách Mạn Cách Mạn đi ăn cừu nướng nguyên con, đi uống thuốc sát trùng, đi tắm một lần thư thái nhất trong đời Ba Cách Mạn. Dẫn hắn tới cửa hiệu trang phục may sẵn, mua bộ đồ thợ săn vừa vặn với hắn. Đã thế giữa trưa còn dẫn hắn đi quấy nhiễu vũ cơ xinh đẹp nhất Trường An, xem người ta nhảy múa, cuối cùng dẫn hắn về Nhà ăn lớn trong phường Tấn Xương, nếm thử toàn bộ món ngon nơi này.

Ăn xong thì trời đã tối.

Rời nhà ăn lớn chính là cổng chợ nhỏ trong phường, tên bán kẹo hồ lô nhác thấy bóng Vân Sơ định chạy nhưng không kịp nữa, bị Vân Sơ rút mất hai que kẹo hồ lô, đưa cả cho Ba Cách Mạn.

Ba Cách Mạn mỗi tay cầm một que kẹo hồ lô, ăn thật sướng khoái.

Đi qua một cãi ngõ dài, qua tếp một đoạn rừng trúc, sắp tới trạch viện Vân gia nơi này gần như không có người qua lại, Vân Sơ quay lại nhìn Ba Cách Mạn:" Sống trong đều là những người ta quan tâm nhất, cho nên ngươi không vào được. Ngươi là khách từ xa tới, ta là trọn lễ số chủ nhà rồi, ngươi nên tới chỗ ngươi phải tới rồi."

Vừa dứt lời thì tầm lưới từ trên không phủ xuống, trời nhá nhem tối, không thể nhận ra, Ba Cách Mạn vướng vào lưới thì nghi hoặc kêu lên:" Gì thế?"

"Loại lưới làm bằng tơ, thứ này trừ chắc và dai ra thì không có ưu điểm gì hết, dùng để bắn ngươi."

"Không phải ta là bằng hữu của ngươi sao?"

"Ta rất muốn coi ngươi là bằng hữu, ngươi lại nghĩ cách phải giết ta thế nào." Vân Sơ ra hiệu cho đám Trương Giáp thu lưới:" Ta mời ngươi ăn thịt, uống rượu, cho ngươi y phục tốt nhất, xem mỹ nữ, giờ ngươi nên giúp ta một việc mới xứng đáng với ý tốt của ta."

"Ta không phải Ba Cách Mạn, ta là Bặc Lãng Tử."

Đó là cách xưng hô của trưởng bối Hồi Hột với vãn bối, Vân Sơ hỏi:" Ngươi là bặc lãng tử của ai, của Ba Cách Mạn à?"

Bặc Lãng Tử có vẻ phản ứng rất chậm chạp, lắc đầu:" Không phải."

Vân Sơ đi vòng quanh Bặc Lãng Tử:" Trong mười nước Tây Vực, người Thạch Quốc là giỏi lừa người ta nhất. Người nơi đó thường nói, người Thạch Quốc có thể lừa chim ưng rơi xuống đất, cho nên ta không thể tin ngươi."

Bặc Lãng Tử la lên:" Ta không bao giờ lừa ai."

Vân Sơ thở dài nhìn tấm thân đồ sộ, gương mặt chất phác, ai cũng bấc giác nghĩ đây là người hào sảng thành thật:" Từ lúc chúng ta gặp nhau, ngươi lừa ta ba lần, lừa chủ quán cơm, lừa vũ cơ tửu lâu ngủ với ngươi, lừa chủ hiệu quần áo, còn trộm mất của họ một bộ."

"Ngươi là một tên mở mồm ra là dối trá, một người Thạch Quốc đích thực."

Bặc Lãng Tử không nói gì tựa hồ oan ức không cách nào biện giải.

Vân Sơ sao để lừa:" Đừng cố làm gì, ngươi xé càng mạnh càng cắt đứt tay ngươi thôi, chẳng ích gì hết."

Bặc Lãng Tử oan ức nói:" Ta nghe nói người Đường các ngươi mới là những kẻ lừa gạt lớn nhất thiên hạ. Các ngươi tới Tây Vực lừa nữa nhân, lừa cừu dê của bọn ta, lừa bọn ta giúp các ngươi đánh trận. Người Thạch Quốc ta không bao giờ lừa ai, ngươi bỏ cái này ra, ta với ngươi nói chuyện tử tế."

"Ngươi lừa ta lần thứ tư."

Thấy Vân Sơ bất giác tới gần mình, Bặc Lãng Tử đang ngồi trên mặt đất rất vô hại bất thình lình gầm lớn, cơ bắp trên người lần nữa căng phồng, hắn chồm tới Vân Sơ, đáng tiếc không ích gì cả, những sợi tơ mảnh xiết vào da thịt hắn, làm hắn đau đớn la hét lăn lộn.

Vân Sơ phất tay:" Giao cho Nhạn Cửu, ta muốn biết chân tướng."

Bình Luận (0)
Comment