Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 730 - Q3 - Chương 238: Lời Nói Dối Tới Từ Tây Vực. (2)

Q3 - Chương 238: Lời nói dối tới từ Tây Vực. (2) Q3 - Chương 238: Lời nói dối tới từ Tây Vực. (2)

Tên Ba Cách Mạn, hoặc là Bặc Lãng Tử từ Tây Vực tới kia là ai không quan trọng, Vân Sơ chi muốn biết có phải ở phía Tây Vực đã xảy ra chuyện gì mà người Đường không biết hay không?

Tây Vực rất rộng diện tích vượt qua toàn bộ Trung Nguyên.

Trên mảnh đất bao la đó, vì người thưa thớt, ở nơi nào đó xảy ra một chuyện gây dao động nhỏ thì người Đường chẳng thể biết được.

Thế nên người Đường ở Tây Vực luôn bị động, mỗi lần người Tây Vực dày công mưu tính chuyện gì thì thường thành công, người Đường luôn chỉ có thể bị động phản kích, phòng ngự.

Ở Tây Vực mười mấy năm, Vân Sơ hiểu nơi đó lắm, những vụ bạo loạn xảy ra chỉ trong chớp mắt, tương tự, đầu hàng cũng chẳng phải đắn đo gì.

Còn về phần hậu quả phản loạn bọn họ không suy xét tới đâu, bọn họ chỉ tính phản loạn được cái gì.

Tương tự, bọn họ chẳng nghĩ tới hậu quả đầu hàng, bọn họ chẳng có khái niệm đầu hàng, đầu hàng chỉ là để được tha tội lúc đó, không phải là quy thuận, nay hàng mai phản chẳng là gì. Đương nhiên, khi đầu hàng người khác có chịu tha cho hay không thì cũng không trong phạm vi cân nhắc của họ.

Do cuộc sống du mục, ở đó sức ước thúc của bộ tộc rất kém, luật pháp không có điều kiện sinh ra ở nơi này, dù là có đi học ở đâu đưa ra ít luật pháp cũng chẳng mấy ai làm theo.

Cho nên cuộc sống ở Tây Vực rất tự do, trời lớn nhất, đất thứ hai, con người ở đó ăn chẳng bao giờ no, áo chẳng bao giờ đủ mặc, cừu dê chẳng bao giờ đủ. Nhưng chẳng sao hết, hoang nguyên bao la, thảo nguyên mênh mông, họ vẫn đi khắp nơi ca hát, họ vẫn sống vô cùng phóng khoáng vô tư.

Con người ở đó bản tính lạc quan, đối diện với gian nan cũng có sức chịu đựng kinh người.

Vân Sơ đã từng gặp người mười ngày không có cái ăn vẫn mỉm cười, từng thấy chiến sĩ tàn tật mất đi hai chân vẫn bò khắp nơi chẳng thấy chút khổ đau nào trên khuôn mặt ...

Người Hán nhìn thiên nhiên nhìn ra đạo lý cuộc sống, người Tây Vực nhìn thiên nhiên, họ ngộ ra thủ đoạn sinh tồn.

Họ vô tư như vậy đấy, nên người Đường chẳng có mấy sách lược đối phó với họ, họ chẳng màng tới sống chết nữa thì lấy cái gì mà đối phó. Với họ à, cứ xông vào đấm đá một trận, đánh cho đói phương nằm bẹp xuống đã, sau đó mới nói chuyện tử tế. Hiệu quả tốt hơn ngay từ đầu nói chuyện tử tế nhiều ...

Đó là lý do Vân Sơ ra tay với nam nhân như con sư tử kia, nếu không làm họ sợ được, ngươi chỉ có được đầy lời dối trá.

Người Tây Vực nói dối là bản tính, đó là một thủ đoạn sinh tồn thôi, nói dối là một cách mưu sinh, không liên quan gì tới đạo đức của người đó hết.

Vân Sơ ngay từ đầu đã chẳng tin Ba Cách Mạn mà Ân Nhị Hổ phát hiện ra chính là Ba Cách Mạn.

Vân Sơ về tới nhà, còn chưa tới hậu trạch đã phát hiện trong góc sân trung sảnh, Con khỉ gia đang cùng Vân Na, Lý Tư, Vân Cẩm, Vân Cẩn ăn gà nướng, thấy trong nhà vẫn bình yên y liền yên tâm.

Chỉ là cái cảnh này làm y liên tưởng tới đám dã nhân tụ tập chia con mồi sau chuyến đi săn.

Ài, nhà mình còn lâu mới thành quỳ tộc được.

Không thành thì không thành vậy, có vẻ gà vừa mới được nướng xong, còn chưa ai ăn, đang đặt lên phiến đá bằng phẳng phân chia, nói ra nguồn gốc con gả này cũng khả nghi lắm, nếu không đã chẳng trốn ở đây ăn. Vân Sơ vừa mới lấy một cái chân gà ở trên lá sen, y liền nghe thấy tiếng gào tan nát trái tim của Vân Cẩn.

Vân Sơ không hiểu gì cả, rõ ràng y nhìn thấy bọn họ nhường nhau cái chân này nên mới lấy ăn mà.

"Đó là sách lược của nhi tử ngươi, nó sớm nhìn trúng cái chân gà này rồi, nên nó mời một vòng, để mọi người từ chối, nó sẽ để cái chân gà ở đó. Nó ăn hết những thứ khác, đợi không còn gì ăn nữa thì nó sẽ được thừa ra cái chân gà. Như thế nó chẳng những được ăn nhiều hơn người khác, lại còn được khen là trẻ ngoan."

"Giờ ngươi lấy mất cái chân gà của nó, ngươi nghĩ sẽ thế nào?"

"Ngươi mang tội đại ác rồi." Con khỉ già hả hê giải thích:

Chẳng biết ai dạy nó trò này, chắc cũng là thủ đoạn sinh tồn nó ngộ được. Vân Sơ đành bỏ cái chân gà xuống, Vân Cẩn càng khóc to hơn, xem ra vừa rồi mình không chỉ lấy mất cái chân gà, còn lấy mất cả lời khen trẻ ngoan mà nó đợi.

Ném luôn thứ phiền phức cho cô cô nó xử lý, dù sao Vân Na thích làm chuyện này.

"Thời gian tới ông ở nhà chơi với bọn chúng nó, đừng đi đâu cả, đợi ta xảy lý xong mọi chuyện hẵng chạy lung tung."

Con khỉ già vừa ăn thịt gà vừa gật đầu, ông ta già rồi, phải nghe vãn bối an bài thôi.

Phường Tấn Xương bây giờ có thể gọi là Vân gia thành rồi, trong thành trì này, mỗi người đều là tai mắt của Vân gia, bởi thế tới nay, Vân Sơ không rời khỏi cái tiểu viện tử rõ ràng đã quá chật chội.

Sau khi Lưu Nghĩa đi dặn dò một lượt, người ngoài muốn lặng lẽ tiếp cận Vân gia đại viện là chuyện không thể nào.

Loại phòng vệ này không phải thứ mà Hứa Kính Tông dùng bộ khúc vây chặt nhà có thể bì được.

Con khỉ già lột da gà ăn:" Không cần giở thủ đoạn gì hết, người Tây Vực xưa nay thành thật, luôn đi theo con đường quang minh chính đại, nói tỷ võ là tỷ võ."

Đây chính là biểu hiện sự gian trá của người Tây Vực đấy, Con khỉ già chính là tổ tông của thứ lừa đảo, chưa bao giờ nói thật nửa câu với người ngoài, mở mồm ra lại nói người Tây Vực thành thật, chứng tỏ ông ta lừa luôn được cả bản thân rồi.

Vân Sơ dám khẳng định không hề có chút thiên vị nào, tuyệt đại đa số người Đường thật thà hơn người Tây Vực, nhưng người Tây Vực mở mồm ra sẽ nói người Đường gian xảo lừa người Tây Vực thật thà. Thế là thật thần kỳ, giờ đến người Đường cũng tin người Tây Vực thành thật, ngốc nghếch dễ lừa.

"Đã bảo với ông rồi, ở Trường An này, ta là thiên hạ vô địch."

Con khỉ già lấy khăn tay của Vân Na, lau bàn tay đầy mỡ, thong thả nói:" Mọi phiền toái tới từ tháng hai năm nay khi hoàng đế Đại Đường thành lập Đại Uyển đô đốc phủ."

"Đô đốc Lưu Trường Khanh đòi Khang Quốc, Mễ Quốc, Thạch Quốc hai vạn thớt ngựa tốt, phải nộp đủ vào tháng chín năm nay, nếu không chém đầu quốc vương."

"Hành động này của ông ta gây ra biến số cực lớn ở quốc gia chín họ Chiêu Vũ, một số kẻ có quyền thế muốn quốc vương chết, ra sức cản trở việc cống nạp ngựa."

"Chuyện của ta cũng liên quan tới điều này."

Vân Sơ kinh ngạc:" Ông cũng hi vọng quốc vương Thạch Quốc chết à?"

Con khỉ già gật đầu:" Tất nhiên, nếu không muội tử của ngươi làm sao mở rộng được thế lực ở Thạch Quốc."

(*) Người Đường bị người Tây Vực thao túng tâm lý rồi.

Bình Luận (0)
Comment