Vân Sơ quay đầu nhìn Vân Na đã an ùi xong Vân Cẩn, đang chia thịt cho đám chất tử chất nữa, một thiếu nữ đẹp rực rỡ như nữ thần mặt trời, ngồi xổm cạnh tảng đá góc sân, chia thịt cho mấy đứa nhóc chân tay lấm lem như dã nhân, đúng là cảnh khó tả.
"Vân Na làm gì có hùng tâm tráng chí đó." Vân Sơ khẳng định:
Con khỉ già bĩu môi:" Na Cáp có, không tin ngươi hỏi mà xem."
Vân Sơ gọi:" Vân Na, muội có muốn Thạch Quốc không?"
Vân Na ngẩng đầu lên hoang mang:" Muội muốn ngọc thạch không cần đá."
Con khỉ gia gọi:" Na Cáp, cháu có thích thêm nhiều lạc đà, cừu dê với ngựa không?"
Vân Na lập tức gật đầu lia lịa, mặt mày hớn hở:" Có, có càng nhiều càng tốt."
Con khỉ già nhìn Vân Na đầy cưng chiều, vẫy vẫy tay với nó, đợi Vân Na tiếp tục công tác chia thịt, ông ta nói:" Sao, còn muốn nói gì nữa không?"
"Được rồi, ông nói rõ ràng hơn đi."
"Chỉ cần ngươi giết chết Ba Cách Mạn dưới sự chứng kiến của người chín họ Chiêu Vũ tại Trường An, dựa theo quy củ của lồng chiến đấu, bọn chúng sẽ không thể đụng vào được sản nghiệp của ta ở Thạch Quốc. Như thế ngăn cản được chuyện cống nạp ngựa."
Vân Sơ suy nghĩ:" Tức là ta phải giết Ba Cách Mạn khi những người đó vây quanh xem mới được tính à?"
"Đúng."
Vân Sơ đang vào độ tuổi hoàng kim về võ lực của nam nhân, võ công của y rất cao, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú, phóng mắt nhìn khắp Trường An này, y là loại dũng mãnh có hạng, không mây sai địch nổi.
Dù là vậy Vân Sơ cũng chẳng muốn cùng một người chẳng liên quan gì quyết đầu trong một cái lồng.
Hơn nữa với y mà nói, đây là chuyện nhỏ xíu, chẳng đáng lo nghĩ.
Chuyện xảy ra ở Đại Uyển đô đốc phủ mới thực sự khiến Vân Sơ cảnh giác.
Nếu như đám Lưu Trường Khanh thực sự muốn giết mấy quốc vương không muốn hiến ngựa, vậy cái quốc gia đó sẽ tan rã rất nhanh, hậu quả là chiến hỏa mà An Tây đô hộ phủ khó khăn lắm mới áp chế được sẽ lại cháy rừng rực.
Vân Sơ tin, đó là điều Con khỉ gia muốn, ông ta muốn thừa lúc Tây Vực chiến hỏa tưng bừng để kiếm chác.
Ông ta nhất định đã cùng người ở phía Đại Uyển đô đốc phủ đạt thành hiệp ước nào đó rồi, thế nhưng ông ta không chịu nói.
Không nói thì thôi, dù sao tới giờ người Đường không Tây Vực là quốc thổ của mình, trong nhận thức chung của họ, ở bên trong Ngọc Môn Quan mới là quốc thổ, bên ngoài chỉ là bãi săn.
Đó không phải là phiền toái duy nhất của Vân Sơ lúc này, Bùi Hành Kiệm đã tới tìm Vân Sơ hai lần rồi, lần nào Vân Sơ cũng lấy cớ không có nhà để tránh hắn.
Ai cũng biết Bùi Hành Kiệm muốn dùng chuyện này để leo lên vị trí lại bộ thị lang, Lý Kính Huyền cũng thế.
Bùi Hành Kiệm tìm Vân Sơ mục đích là gì, rõ ràng muốn hai huyện Vạn Niên, Trường An thành cơ sở thí nghiệm, muốn lập huyện học ở đây, đào tạo con cháu hàn môn, quyết đấu với con cháu huân quý.
Vân Sơ đã từ chối Bùi Hành Kiệm hai lần rồi, nếu lần thứ ba hắn tới vẫn từ chối, với phong tục ở Đại Đường, điều này tương đương cắt bào đoạn nghĩa, từ nay hai bên không còn qua lại gì nữa.
Thế nên Vân Sơ đang cân nhắc cho lần gặp thứ ba này.
Cùng lúc ấy hai huyện Trường An, Vạn Niên vẫn tiếp tục công tác xới đất, giết sâu.
Công việc hết sức bình thường thôi, nhưng không ngờ tạo thành một kỳ cảnh ở Khúc Giang.
Sâu nhiều thì chim nhiều, bách tính sau khi xới đất lên thì cắt cỏ hoang, rải ra ruộng đốt đi, coi như một công đoạn của việc giết sâu.
Ruộng đồng bị thiêu đốt tạo thành một kết quả khác, chính là vô số chim chóc tụ tập ở Khúc Giang không ai dám đốt.
Chuyện bắt đầu vào buổi sáng ngày mười bốn tháng sáu, hơn trăm con chim trĩ đực với những cái đuôi dài sặc sỡ chẳng khác gì phượng hoàng trong truyền thuyết bay vào Quang Minh cung ở Khúc giang, bọn chúng kết thành đàn bay qua cửa sổ mở rộng của quang Minh cung.
Bay qua Quang Minh cung rồi, bọn chúng bay đi xa, tiếp tục trú ở trên cây cao trong cung uyển Khúc Giang.
Khi cung nhân chuẩn bị đuổi đám chim trĩ này đi thì bị Vũ Mị ngăn lại, còn nói trước mặt mệnh phụ tới chúc mừng nàng sinh long tử, đàn chim đó là khách của nàng.
Vũ Mị thưởng cho đàn chim đó một bữa tiệc.
Khi đàn chim trĩ đang tranh nhau ăn tiệc thì từ ngoài bay vào một đàn ban cưu lớn, bọn chúng kêu cu cu bay từ ngoài vào, gia nhập vào hàng ngũ tham dự đại tiệc.
Chưa hết, đàn quạ đen mỏ đỏ cũng tới, rồi đàn vịt trời thích bay quanh tháp Đại Nhạn cũng xuất hiện.
Số lượng chim chóc xuất hiện nhiều, không trung liền xuất hiện đám chim săn mồi chao liệng rình rập, chim săn mồi xuất hiện, khiến càng có thêm nhiều loài chim lao vào Khúc Giang, nơi duy nhất còn cây cối che chắn.
Ngu Tu Dung hồi nhỏ thường dùng ná bắn chim, nên nàng dẫn Vân Na, Lý Tư tới chúc mừng hoàng hậu nhận ra rất nhiều loại chim.
Khi nàng nhìn thấy cả cò trắng, thiên nga, uyên ương bay tới Khúc Giang thì chấn kinh không nói lên lời, quay đầu nhìn Vũ Mị bế Lý Đán bình thản đứng trước cửa cung mà sùng bái không thôi.
Vũ Mị thấy khách đông, lại tăng thêm mấy bàn tiệc nữa, còn ra lệnh cho vũ sĩ ở Khúc Giang cung không được làm hại tới khác, phái người lấy thêm nhiều thóc, rắc khắp nơi.
Thế là khi ấy khu vực xung quanh Khúc Giang cung đã thành thiên đường của chim, trên bầu trời là vô số diều hâu mỏ vàng, diêu hâu lông trắng, diều hâu đuôi dài, chim cắt chân đỏ, chim cắt lưng xám ... Những loài săn mồi này cũng tham dự đại tiệc của mình, nhào xuống dễ dàng bắt lấy con mồi rồi vỗ cánh bay xa.
Đám họa mi, chim sẻ, chim chích kinh hoàng bay loạn xạ, kiêu liên hồi, tức thì lấn át cả tiếng nhạc của các nhạc công.
Vũ Mị chẳng biết nghĩ cái gì giao Lý Đán cho cung nhân, nhấc váy từng bước đi lên lầu cao.
Ở trên không trung, bị đám chim săn mồi uy hiếp, một số con chim hoảng loạn bay tới bây cạnh Vũ Mị váy áo lộng lẫy, kêu lích rích không ngừng.
Vũ Mị ngẩng đầu lên nhìn đám chim săn mồi đang bắt chim sẻ, nàng chỉ tay lên trời, giọng lanh lảnh quát:" Không được vô lễ."
Có lẽ tiếng quát của nàng làm mấy con chim săn mồi ở đó giật mình, chúng vội vàng thả con mồi ra, bay đi. Nhất thời xung quanh Vũ Mị tạo thành vùng trống, đám chim nhỏ từ xa bay tới, không ngờ tụ thành đàn chim khổng lồ.