Khi Vân Sơ mang tâm thái ngồi xem náo nhiệt đợi một màn so găng tóe lửa giữa Lý Trị và Vũ Mị thì một hoạn quan cưới ngựa tới Vân gia, nói hoàng đế triệu kiến.
Lý Trị triệu kiến vào lúc này thì làm gì có chuyện tử tế được, nhưng Vân Sơ chẳng thể từ chối gặp như với Bùi Hành Kiệm, thậm chí còn phải vội vã vào cung, lòng thầm chửi bới không ngớt.
Đợi khi y ở thiên điện của Thái Cực Điện gặp được hoàng đế thì mới biết hoàng đế không chỉ triệu kiến một mình mình, nơi đó có rất nhiều người, trong đó còn có một người cười dâm tiện với y, chính là lão chim tặc đại danh đỉnh đỉnh Lý Khách Sư.
Trừ lão chim tặc còn có sứ giả của Ngự thú giám, cùng với rất nhiều đạo sĩ mặc quan phục của Ti thiên giám.
Nhìn những người này biết ngay là liên quan tới sự kiện bách điểu triều phụng.
Chuyện này liên quan gì tới mình đâu, nếu hoàng đế muốn tái hiện cảnh đó thì tìm lão chim tặc mới hợp lý chứ. Lý Khách Sư mặc dù là thân đệ đệ của Lý Tĩnh, là mãnh tướng của Đại Đường, nhưng ở chuyện chơi chim, thiên hạ không ai hơn được ông ta.
Lão già đó có thể không hiểu lòng người, nhưng rất hiểu lòng chim, chỉ cần đi săn bên tay trái luôn có một diều hâu, bên vai phải là con vẹt lớn đặc sản Lũng Tây, con vẹt này còn biết nói tiếng người.
Con vẹt đó ngoan ngoãn đứng trên vai Lý Khách Sư đã trên 80, vừa mới thấy Vân Sơ tới, nó ngẩng đầu lên kêu rõ to:" Cẩu tặc Vân Sơ, cẩu tặc Vân Sơ."
Vân Sơ thiếu chút nữa trượt chân ngã, trừng mắt một cái hung bạo, con vẹt ngậm miệng, vờ vịt như không có gì, mổ vài cái lên đầu Lý Khách Sư.
Con người ta già rồi liền không đáng tiền nữa, nhất là lão tướng về già, lại chẳng có cống hiến gì với tân hoàng đế, đối diện với thế lực mới nổi như Vân Sơ, gần như không có tiếng nói gì.
Vân Sơ không vì con vẹt đã ngậm miệng mà bỏ qua, đoạt con vẹt từ trên vai Lý Khách Sư, cho nó vào ống tay áo, chỉ kịp nghe hai chữ "cẩu tặc" rồi ngưng bặt.
Lý Trị một tay xoắn tai con gấu lớn, hắn không để ý tới chuyện nhỏ nhặt giữa đám thần tử, nhẹ giọng nói:" Nói đi, chuyện bách điểu triều phụng là sao?"
Bình thường nếu gặp phải loại điềm lành này, mọi người tất nhiên là ca ngợi không ngớt, nhưng có vẻ hoàng đế chẳng tin đó là điềm lành, vậy bách điểu tụ tập chỉ là một đạo kỳ quan thôi.
Lý Khách Sư muốn cứu lại con vẹt từ trong ống tay áo của Vân Sơ, đáng tiếc ông ta tuổi cao sức yếu, thêm vào lòng sợ hãi, không dám tiến tới. Nghe hoàng đế hỏi, ông ta vội đáp:" Bệ hạ, chẳng qua là chim kiếm ăn thôi mà."
Lý Trị không bình luận gì, hỏi đám đạo sĩ Ti thiên giám:" Thiên tượng có gì không?"
Một quan viên chắp tay:" Tử Vi cung không có việc gì, Thiên Phủ cung không thay đổi chỉ có vùng bắc cực xuất hiện điều khó hiểu."
Lý Trị tiếp tục hỏi quan viên Ngự thú giám:" Có thể tái hiện cảnh bách điểu triều phụng không?"
Quan viên Ngự thú giám rõ ràng có chân tài thực học, hơn nữa đã chuẩn bị trước, khom người đáp:" Bẩm bệ hạ, hai huyện Vạn Niên, Trường An vì diệt sâu mà chặt hết cây cối, lại xới đất để trứng sâu phơi nắng mà chết."
"Thức ăn phong phú, chim chóc tự nhiên kéo tới, nhưng vì không có cây cối, vừa vặn Khúc Giang cung cây cối xum xuê, tất nhiên bay tới đó. Thần cho rằng chỉ cần có đủ điều kiện, tái hiện bách điểu triều phụng không phải không thể."
Lý Trị nhìn Thái Cực Cung bên ngoài:" Có thể tái hiện được ở đây không?"
Quan viên Ngự thú giám khó xử:" Bẩm bệ hạ, ở đây không có cây, xây tổ thu hút phượng mơi là quan trọng."
Lý Trị hỏi Vân Sơ:" Bình thường ngươi nhiều trò nhất, hôm nay câm rồi hả?"
Vân Sơ lắc đầu dứt khoát:" Thần không biết gì cả, bệ hạ cứ sai bảo, thần sẽ làm thỏa đáng."
Lý Trị hừ lạnh:" Ngươi muốn nói Đông cung nhiều cây cối, là nơi xây tổ thu hút chim tốt nhất chứ gì?"
Vân Sơ trố mắt:" Thần có nói thế đâu."
"Nhưng ngươi nghĩ như thế, nếu các ngươi đều nghĩ thế thì tái hiện bách điểu triều phụng ở Đông cung cho trẫm, để đám bách tính vô tri biết, đó chẳng qua chỉ là chuyện bình thường thôi, không phải điềm lành gì hết."
"Đi làm đi."
Lý Trị nói xong đứng dậy bỏ đi, con gấu vốn cuộn người dưới chân hắn bật dậy ngay, ục ịch chạy theo.
Trong số những người ở đây Lý Khách Sư địa vị cao nhất, Vân Sơ phẩm cấp cao nhất, bọn họ vây lấy hai người, muốn hai người chủ sự việc này."
Lý Khách Sư vuốt râu cười khà khà:" Bệ hạ đã ra lệnh, thì chúng ta chấp hành là được. Vân Sơ, ngươi đi phóng hỏa ở hai huyện, còn lại nghe lão phu an bài."
Thế là cả đám nhất tề quay sang Vân Sơ, cho rằng lão già này lẩn thẩn rồi.
Không ngờ Vân Sơ thi lễ với Lý Khách Sư:" Thế là tốt nhất, ta đi an bài phóng hỏa ở ruộng đồng Trường An, còn lại trông cậy vào ngài.”
Nói xong đi ngay.
Lý Khách Sư gọi với phía sau:" Trả Lũng Khách cho lão phu."
Vân Sơ mặt mày âm u:" Đừng có mà không biết tốt xấu, ông tự ý về Trường An, món nợ này ta chưa tính đâu, tưởng mỗ gia dễ bắt nạt à?"
Lý Khách Sư ngậm miệng, năm xưa ông ta còn chẳng làm gì nổi Vân Sơ, giờ thế của y đã thành càng không là gì, bây giờ chỉ còn cách làm tốt việc bệ hạ an bài, nói không chừng xin được chút ân huệ.
Vân Sơ vừa về một cái liền cho người đi mời hai bằng hữu, cả ba tức thì tụ tập trong căn cứ bí mật. Vân Sơ đem chuyện Lý Trị muốn tái hiện bách điểu triều phụng kể ra.
Ôn Nhu trầm mặc rất lâu nói:" Quyền lực của hoàng hậu quá lớn, tới mức làm bệ hạ phải lo lắng rồi."
Địch Nhân Kiệt lẩm bẩm:" Bệ hạ còn lôi kéo thái tử nữa chứ, đúng là chuyện lạ liên tiếp mà."
"Các ngươi cứ thương lượng đi, lão tử đi làm việc đã."
Vân Sơ nói xong tình hình lại vội vàng đi ngay để an bài công việc, mặc dù đốt ruộng lại lần nữa tốn kém mệt dân, nhưng mà hiệu quả trừ sau không tệ.
Vì đề phòng Khúc Giang cung lại xuất hiện cảnh bách điểu triều phụng, Lý Trị hạ lệnh chặt không sót cái cây nào trong Khúc giang cung. Danh nghĩa nói là vì đề phòng sâu hại, hoàng gia phải thương cảm bách tính, không thể để lại cây cối thành hậu họa cho hoa màu của bách tính.
(*) Tử Vi đại diện cho hoàng đế, Thiên Phủ đại diện cho hoàng hậu.