Người sốt ruột không phải mỗi Vân Sơ, Lý Hoằng nóng lòng đi tìm y, nó không hiểu, vì sao chỉ một đàn chim tụ tập, lại khiến phụ hoàng, mẫu hậu của nó xuất hiện vết nứt lớn như thế.
Nếu như phụ hoàng nó ghen tỵ mẫu hậu bị một đàn chim bao vây thì có thể làm một phen bách thú triều bái mà.
Trong ngự thú giám có trân cầm dị thú, như tê giác, cá sấu, voi, sư tử, hổ, gấu lớn, sói lớn .. Chẳng thiếu gì cả, chỉ cần dùng roi quất, phụ hoàng có thể đứng giữa bách thú nhận triều bái của chúng.
Vân Sơ lắc đầu Lý Hoằng, đuổi bức tranh đó ra khỏi đầu nó.
Trong đầu y thì tưởng tượng ra cảnh Lý Trị đứng giữa đám dã thú, run bần bật cứt đái tè le, trong khi quan viên ngự thú giám quất roi chan chát ... Đó là cảnh tượng não tàn cỡ nào.
Cảnh này mà lưu truyền hậu thế sẽ thành trò cười lớn nhất lịch sử.
"Ngươi không được tham dự vào chuyện này, đây là minh chứng ái tình giữa phụ hoàng và mẫu hậu ngươi, sau này sẽ thành giai thoại." Vân Sơ nói rất dứt khoát:
"Sao ta không thấy giống?" Lý Hoằng nghi ngờ:
Vân Sơ xoa đầu Lý Hoằng:" Nam nhân thích nữ nhân thường sẽ làm ra những chuyện ngu ngốc, không liên quan người đó anh minh thần võ ra sao. Ở chuyện này ta cũng thế."
"Sư phụ nói vì phụ hoàng thích mẫu hậu mà làm chuyện ngốc nghếch à?" Lý Hoằng liếc xéo Vân Sơ, nó không tin dù chỉ một chữ:
Vân Sơ khẳng định chắc nịch:" Sau này giữa phụ hoàng và mẫu hậu ngươi có chuyện gì khó giải thích, ngươi cứ coi đó là cách biểu đạt tình yêu của họ là được."
"Kể cả phụ hoàng đưa mẫu hậu vào lãnh cung à?"
"Đúng."
"Nếu phụ hoàng ta muốn giết chết mẫu hậu ta như đối phó với Vương hoàng hậu thì sao?"
"Đó cũng là yêu, chỉ là hơi biến thái."
Lý Hoằng nhìn Vân Sơ rất lâu, rất lâu, nó xác định sư phụ muốn tốt cho mình, nếu muốn lừa nó đã không cần dùng lời lẽ lừa trẻ con này:" Sư phụ không định giải thích nguyên nhân à?"
Vân Sơ vỗ đầu Lưu Hoằng:" Không giải thích, cũng không thể giải thích, trên người ngươi mang máu huyết của cả hai, là nhi tử ngươi cứ coi phụ mẫu mình tương thân tương ái, lựa chọn giữa phụ mẫu là điều ngu xuẩn nhất."
Lý Trị không phải đứa trẻ bình thường, suy ngẫm một hồi có vẻ hiểu được phần nào đạo lý trong đó:" Sư phụ, mai Lý Khách Sư muốn tụ tập chim chóc Trường An tới Đông cung, ta có nên đi xem không?"
Không đợi Vân Sơ trả lời, Vân Na bê nước lên cho hai người đã có câu trả lời chính xác:" Đừng đi, toàn là cứt chim thôi, bẩn lắm, ta còn thấy chim ỉa lên đầu hoàng hậu nữa ..."
Vân Sơ toát mồ hôi, vội vàng đổi đề tài:" Con vẹt ta cho muội thế nào?"
Vân Na quả nhiên bị lừa ngay, hớn hở khoe:" Hiện giờ con vẹt đó thích nói chúc mừng phát tài, muội dạy giỏi không?"
Vân Sơ ngạc nhiên:" Muội dạy thế nào vậy?"
"Nói sai một câu thì nhổ một sợi lông, thế là nó biết lời nào nên nói lời nào không nên nói rồi." Vân Na đắc ý lắm:
Vân Sơ cười ha hả khen ngợi Vân Na một hồi, Vân Na vui vẻ mà đi.
Lý Hoằng ghen tỵ:" Vì sao sư phụ không bảo vệ ta, để ta sống vui vẻ hết cuộc đời như Vân Na tỷ tỷ."
"Ngươi nằm mơ thì tốt hơn ..."
Lần này thái tử tới Vân gia với lý do đưa những quả ớt đã chín đỏ, số lượng rất nhiều, Vân Sơ lấy đi lượng lớn làm thành các loại tương mà người Đường quen thuộc, còn lại thì phơi đỏ rực viện tử Vân gia.
Lý Hoằng sau khi gây sự với Vân Na, làm Lý Tư khóc, lấy mất bao cát nhồi toàn bông của huynh muội Vân Cẩn, Vân Cẩm, sau đó dẫn đám nanh vuốt rầm rộ rời Vân gia.
Đứa bé này tốc độ trưởng thành kinh người, trong mắt người ngoài, nó ngày càng giống quân tử trong sách vở Nho gia miêu tả.
Ngay Vũ Mị cũng nói, nhi tử mình là tiểu quân tử ấm áp như ngọc.
Đương nhiên đó là vì Vũ Mị không nhìn thấy hành vi ác bá của nó ở Vân gia thôi, giờ Vân Na không đánh lại được nó nữa rồi, thế là nó thành đệ nhất ác bá trong đám trẻ con.
Nó đá đít Lý Tư, dùng sức ném bao cát của hai đứa song sinh lên thật cao, làm bọn chúng không lấy lại được.
Mai Đông cung sẽ tái hiện cảnh Bách điểu triều phụng, nếu được lựa chọn, Vân Sơ sẽ không đi, phàm người phá hỏng điềm lành của Vũ Mị, chắc chắn bị nàng ghi nhớ trong lòng.
Xem hết sử sách sẽ thấy, cả đời Vũ Mị đi trên con đường báo thù, người từng giúp đỡ nàng, nàng sẽ báo đáp gấp trăm lần, còn ai làm hại nàng, nàng cũng đáp lại gấp trăm lần.
Chập tối vẫn không có tin gì từ Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt, xem ra họ cũng không gỡ được cục diện này.
Phía Nhạn Cửu thì lại có tên, trên lừa đảo Thạch Quốc rốt cuộc đã đem mọi chuyện hắn biết nói ra rồi.
Khi Vân Sơ xuống địa lao của huyện Vạn Niên thì nơi này đốt đuốc sáng choang, nhựa thống cháy phát ra tiếng nổ lách tay.
Trong đường hầm sáng, Nhạn Cửu trông càng nhỏ bé, đám tù nhân vừa thấy Vân Sơ tới thì hô to oan uổng, kích động vô cùng.
"Ngậm cái mồm thối của các ngươi lại." Nhạn Cửu thấp bé chỉ quát một tiếng, nhà lao liền yên tĩnh ngay:
Vân Sơ đi tới phòng giam gần nhát, nhìn hán tử râu ria bờm sờm, hỏi:" Ta nhớ ngươi là Chu Tam Lang phải không?"
Hán tử mừng rỡ, gật đầu lia lịa:" Vâng, chính là tiểu dân đây ạ."
"Ta nhớ ngươi vì tranh chấp hai quan tiền mà giết chết huynh trưởng, dâm nhục tẩu tẩu, đúng không?"
"Oan qua, oan quá, đều do đám lý trưởng, phường chính vu oan."
Vân Sơ quay sang Nhạn Cửu:" Hắn cảm thấy oan, thẩm vấn lần nữa, nhất định không thể để bất kỳ người nào bị oan."
Tên này bị láng giềng bắt được, khi đó hắn còn phơi mông nằm trên người tẩu tẩu, một tay cầm dao dính máu kề cổ tẩu tẩu, tay kia bóp ngực nàng. Người chứng kiến không dưới mười, trong đó có hai người bất lương, nếu chuyện này còn oan thì ông trời mù mắt rồi.
Nhạn Cửu cười hăng hắc:" Lần trước còn vài hình cụ thuộc hạ chưa dùng thì hắn đã khai, lần này phải tranh thủ dùng hết.
Chu Tam Lang nghe vậy lập tức bám chặt chấn song kêu lên:" Tiểu dân không kêu oan nữa, không kêu oan nữa."
Nhạn Cửu nổi giận, vươn móc sắt ra, móc chuẩn xác vào mồm hắn, tiếng huyên náo biến mất tức thì.
Vân Sơ hướng về phía lành lang nhà giam nói:" Còn ai thấy mình oan có thể nói ra, bản quan sẽ thẩm vấn lại một lượt."
Hành lang im phăng phắc.
Vân Sơ nói lại lần nữa vẫn không ai đáp mới bảo Nhạn Cửu:" Đi xem tên Bặc Lãng Tử kia."
Khi đi ngang qua đám tử tù trong lòng Vân Sơ chẳng có lấy chút gợn sóng nào, y tin chắc đám tử tù bị ngốt đợi chém ở đây là có nguyên nhân phải chết.
Huyện Vạn Niên phán một người tử hình rất cẩn thận, pháp tào, huyện úy phải giải trình được rõ ràng, cuối cùng báo lên Đại lý tự thẩm hạch lại một lượt mới giam lại đợi chém.
Vân Sơ cho phép bách tính phạm vào tội khác, nhưng tội chết không tùy tiện xác định, một khi phán chết rồi thì chỉ có đường chết, kể cả hoàng đế có đại xá thiên hạ, y cũng sẽ cho chém đầu trước khi đại xá.
Không có lý nào thả đám người này ra tiếp tục hại bách tính.