Vân Sơ theo Nhạn Cửu tới phòng thẩm vấn, Bặc Lãng Tử bị treo lên, khóe miệng vẫn phun ra bong bóng, Nhạn Cửu kéo xích sắt, hạ hắn xuống nằm ngang trên mặt đất.
"Kẻ này tên là Tô Lai Mạn, biết nói tiếng Đại Đường, còn biết viết nữa, cha là quan chấp chính Thạch Quốc, từng tới Đại Đường với thân phận sứ giả vào năm Trinh Quán thứ 20."
"Lần này tới đây nói dối là Ba Cách Mạn đệ nhất dũng sĩ Thạch Quốc, tới đề làm ăn."
" Mục đích của hắn là thu hút sự chú ý của một người tên Thạch Bàn Đà, để cho Ba Cách Mạn thật an toàn lèn vào Đại Đường."
"Hiện giờ thuộc hạ chưa hỏi ra hành tung của Ba Cách Mạn, xin huyện tôn cho thuộc hạ chút thời gian."
Vân Sơ tới gần, nhìn vào đôi mắt xám vô hồn của Tô Lai Mạn:" Thạch Bàn Đà già rồi, không nhấc nổi đao nữa, cũng không tỷ võ được nữa, ông ta tiến cử ta thay thế. Bây giờ ngươi có gì để nói với ta không?"
Nhạn Cửu đi tới đá vào bụng Tô Lai Mạn, chỉ nghe phụt một tiếng, từ miệng Tô Lai Mạn phun ra cột nước đầy bong bóng, nước phun cao hơi thước rồi lại rơi xuống mặt hắn.
"Thuộc hạ đổ cho hắn không ít nước xà phòng, phun ra là tốt thôi ạ."
Vân Sơ tiếp tục lạnh nhạt nói:" Đừng cố chống đỡ làm gì, anh hùng hảo hán vào đây nhiều lắm, ai ròi cũng nói hết ra thôi, cả điều không nên nói cũng nói."
Tô Lai Mạn há miệng, cái bong bóng to xuất hiện Nhạn Cửu nhu đáo chọc vỡ bong bóng, hắn khàn khàn nói:" Thạch Bàn Đà chỉ là hòa thượng già thôi, vì sao lại giết hắn, nếu ngươi giúp ta, ta cho ngươi 1000 con lạc đà."
Vân Sơ quay sang Nhạn Cửu:" Nghe thấy rồi chứ hả, hỏi kỹ vào, cơ hội tăng thu nhập cho đám ngục tốt các ngươi tới rồi."
Tô Lai Mạn hét to:" Ta là sứ giả Thạch Quốc, đã phái người báo danh ở Hồng lư tự, ngươi không thể giết ta."
Vân Sơ cúi xuống, nói nhỏ:" Đừng tưởng đem thân phận sứ giả ra đây dọa mà ta sợ, ta đảm bảo ngươi chết ở đây cũng không ai biết tới đâu."
"Tô Lai Mạn (Suleiman), nếu tên ngươi mà thêm vào phần trước Mặc Hãn Mặc Đức (Muhammad), vậy nghe sẽ cao quý lắm đấy. Nói đi, ngươi là một người bối cảnh Đại Thực, vì sao không ngại vạn dặm xa xôi tới giết một hòa thượng già."
"Nói ra xem, các ngươi muốn gì?"
Đáp trả lại câu hỏi của Vân Sơ chỉ có sự im lặng, song không sao cả, từ thân thể khe run rẩy tập chập của hắn, Vân Sơ có phần nào câu trả lời rồi, chuyện thú vị hơn y nghĩ nhiều.
Không ngờ đám người đó mò tới tận nơi này, Vân Sơ cảm giác tay chân bắt đầu ngứa ngáy.
Nhạn Cửu cười hi hì:" Huyện tôn, để tiểu nhân hầu hạ hắn thêm một ngày nữa, hắn sẽ ngoan ngoãn thôi ạ."
Vân Sơ gật đầu rời đi, y không cần cho Nhạn Cửu, chỉ cần nhét đầy tử tù vào nhà lao đã là phần thưởng lớn nhất của ông ta rồi.
Ra bên ngoài, gió tối khô nóng thổi tới, nhưng không khí trong lành hơn nhiều cái địa lao kia, vừa xong thay đổi đầu óc một cái, tư duy sáng suốt hơn hẳn. Vân Sơ thấy mình quá ngốc, vì sao phải lo giải quyết chuyện giữa Lý Trị và Vũ Mị chứ? Cứ để chuyện này cho Vũ Mị xử lý có phải hơn không …
Vừa nghĩ vậy y vội vã về nhà.
Khi trời tờ mờ sáng, vùng quê ngoài thành Trường An lần nữa bị khói dày bao phủ, đây là lần cuối cùng hai huyện Trường An, Vạn Niên tăng thêm tro cỏ cây cho đồng ruộng, sau đó sẽ trồng lương thực mùa thu.
Trong Khúc Giang cung không còn lấy một cái cây, trông vô cùng nhếch nhác, tuy trong ao hoa sen nơ rộ, cũng chẳng giúp cảnh sắc khá hơn.
Vũ Mị đã biết tin hôm nay hoàng đế muốn tái hiện cảnh bách điểu triều phụng, trong lòng nàng bế Lý Đán, dắt Lý Hiển vừa mới biết đi, ba mẹ con rời khỏi cung điện, đứng trên đài cao hôm đó xảy ra cảnh bách điểu triều phụng, nhìn Khúc Giang sóng gợn lăn tăn.
Hồi tưởng lại giây phút huy hoàng nhất của mình ..
Xuân ma ma to gan cầm một cái ô giúp ba me con che ánh nắng cháy da trên đầu.
Vũ Mị ánh mắt hung ác nhìn Xuân ma ma:" Ngươi thương hại đấy à?"
Xuân ma ma sợ hãi, mắt ậng nước, chân run bần bật nhưng vẫn giơ ô che chắn không đi."
Vũ Mị mím chặt môi, nàng biết có mắng nữa thì nữ quan ngốc nghếch này sợ đái ra đó chứ không đi, quát:" Các ngươi mù rồi sao?"
Tức thì có hoạn quan lực lưỡng chuyên che ô cho hoàng hậu chạy tới, run rẩy nhận lấy ô từ tay Xuân ma ma.
Vũ Mị thấy Xuân ma ma chưa đi, lại mắng:" Còn không mau cút, chẳng lẽ ngươi muốn đi đái ra ở đây?"
Xuân ma ma ôm đầu bỏ chạy, xả một bãi thống khoái, lại rón rèn quay về bên hoàng hậu.
Khói lửa ở hai huyện Vạn Niên, huyện Trường An đã truyền tới Khúc Giang cung, Vũ Mị nhìn từng làn khói nhạt bông lên trời, gương mặt xinh đẹp như khắc từ tảng băng:" Tới Vân gia một chuyến, hỏi xem có phải y muốn đối đầu với bản cung không?"
Xuân ma ma vội lấy trong ống tay áo ra một tấu biểu nữ tử:" Đây là tấu do Lam Điền hầu phu nhân dâng lên sáng sớm hôm nay, trên đó giải thích chuyện hai huyện đốt ruộng hôm nay do bệ hạ ép làm."
"Còn nói chuyện này do lão chim tặc chủ sự, sẽ diễn ra ở Đông cung."
Vũ Mị hơi cau mày lại tức thì nhớ ra:" Lý Khách Sư?"
Xuân ma ma vội vàng thu lại tấu biểu của Ngu Tu Dung, thứ này không tiện cho nhiều người thấy.
Lý Đán trong lòng Vũ Mị không được thoải mái, bắt đầu quấy khóc, Vũ Mị không có tâm trạng dỗ nó, giao cho nhũ nương, ánh mắt dõi về phía Đông cung hồi lâu rồi nhếch mép lên:" Khởi giá Đông cung, chúng ta lại lần nữa đi xem kỳ cảnh bách điểu triều phụng."
Vân Sơ giơ ô buồn chán đứng ở ruộng ớt hái quả ớt còn chưa chín hẳn, ở trên đầu y, Lý Khách Sư gần như đã đưa hết đám vịt trời ở Trường an tới đây rồi, chúng bay lòng trên không, dụ chim ăn thịt tới.
Đúng như quan viên Ngự thú giám nói, bách điểu triều phụng chẳng qua là kết quả chuỗi thức ăn bị vặn vẹo thôi.
Khi đám chim săn mồi ở Tần Lĩnh đều bị những con vịt béo này thu hút, đám chim chóc nhỏ bị khói hun không còn nơi chạy sẽ đổ dồn tới Đông cung cỏ cây rậm rạp.
Diện tích Đông cung rất rộng, từ năm Trinh Quan thứ mười bảy Lý Thừa Càn bị phế truất, nơi này liền bỏ trống, dù Lý Trị thành thái tử cũng không ở nơi này bao lâu.
Tới khi Lý Hoằng chính thức được sắc phong thái tử, nơi này mới có bóng người.
Đông cung bị bỏ hoang tới mười hai năm, rất nhiều cây cối biến thành đại thụ, thêm vào Lý Hoằng thích trồng trọt, thế là Đông cung thành nơi cỏ cây xanh um tùm.
Chim chóc ở nơi này vốn nhiều, Lý Khách Sư còn rải thêm thóc, thêm vào ngoài thành đốt lửa, chim chóc liền bị thu hút tới đông cung.
Chim nhiều thì chỉ dần tới một kết quả, phân chim rơi xuống như mưa, Vân Sơ nghe ô trên đầu lộp bộp không ngừng.
Lý Trị đắc ý ngồi trong đình nhìn cây cối trồng ở Đông cung bị vô số chim chóc đủ loại phá phách, chẳng tiếc mà còn cười ha hả.
Lý Hoằng đứng sau cha nó, chỉ trò bình luận đàn chìm, cười nói không ngớt, như hai cha con ác bá.
Lúc này Lý Khách Sư lại vô cùng hăng hái, ông ta đầu trần đứng dưới đàn chim, mặc toàn thân đây phân, ra sức nắm thóc ném lên trên không.
Dù bốn xung quanh chim chóc vỗ cánh, kêu ồn ào cũng không sao che lấp được tiếng cười đắc ý của ông ta, ông ta tưởng chừng đã nhìn thấy vinh quang gia tộc quay lại ...