Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 736 - Q3 - Chương 244: Một Ngày Ở Trường An. (2)

Q3 - Chương 244: Một ngày ở Trường An. (2) Q3 - Chương 244: Một ngày ở Trường An. (2)

Vũ Mị lặng lẽ tới Đông cung, khi nàng tới Lý Khách Sư đứng bên con gà gấm lớn do ông ta huấn luyện, đang giương đôi cánh sặc sỡ làm động tác thi lễ với Lý Trị, khiến Lý Trị càng cười không dứt.

Nói ra loại gà gấm này trừ hơi nhỏ một chút, nếu không chẳng khác biệt gì phượng hoàng trong truyền thuyết.

Nhìn con gà gấm liên tục thi lễ, Vân Sơ quay đầu đi tiếp tục tìm quả ớt nào chưa bị dính phân chim, y đã thấy đôi mắt rực lửa của Vũ Mị rồi.

"Hoàng hậu nàng xem, nàng xem, bách điểu triều phụng cái gì chứ, chẳng qua là đàn chim đói quá, tới tìm trẫm kiếm cái ăn thôi mà."

Vũ Mị ngẩng đầu nhìn đàn chim bay lượng trên trời:" Thiếp thân cũng kiếm miếng ăn từ chỗ bệ hạ nên mới sống được tới bây giờ."

Lý Trị cười ha hả:" Nghĩ tới hôm đó trên đầu, trên y phục hoàng hậu dính đầy phân chim, trẫm lại không nhịn được cười."

Vũ Mị cũng tủm tỉm cười:" Thiếp thân xấu hổ."

"Trước khi trên trời chứa có rồng ngâm, chưa có rồng nhào lộn trong mây thì chuyện trò bách điểu triều phụng này nên bớt đi thì hơn."

"Thiếp thân hiểu rồi, sau này sẽ không có bách điểu triều phụng nữa."

Ngoài kia chim bay hỗn loạn ồn áo không ngừng, trong đình lại dần im ắng, Lý Trị nhìn Vũ Mị lặng lẽ ngồi bên cạnh, mắt nhìn đàn chim tới thất thần. Hắn vốn nghi ngờ chuyện hôm đó là do Vũ Mị cố ý bố trí, nhưng từ phản ứng này của nàng có thể thấy, hắn nhầm rồi, chỉ là sự kiện do nhiều yếu tố tình cờ cùng lúc mới xảy ra, chính nàng cũng đã hiểu lầm đó là điềm lành.

Lý Trị không nhịn được nói:" Chẳng qua là trò đùa giữa phu phụ chúng ta mà thôi, nàng nói có phải không?"

"Đúng vậy." Vũ Mị thoáng cái đã tươi cười, chỉ Lý Khách Sư:" Người này có tài lạ, bệ hạ cho thiếp được không."

"Được, vốn để lại cho nàng mà."

Lúc này trên bầu trời lại lần nữa tụ tập đàn chim nhỏ cực đông, nhìn bọn chúng biến ảo thành đủ các loại hình thái, Lý Trị nói:" Cuối cùng chỉ cáo mượn oai hùm thôi, không ngăn được chim săn mồi tấn công đâu."

Lý Hoằng ở bên giờ mới xen vào:" Đàn chim như sáu nước, chim săn mồi như cường Tần, sau nước tụ lại thì tồn tại, sáu nước phân tán thì vong."

"Đúng như lời các tiên sinh dạy."

"Được rồi, bách điểu triều phụng chẳng qua chỉ có thế mà thôi, đây là chuyện tốt, trẫm tin từ nay trở đi địa phương sẽ bớt báo lên những thứ kỳ quái gọi là điềm lành. Hôm nay chúng báo lên điềm lành, nếu trẫm tin rồi, mai chúng báo điềm dữ, trẫm nên tin theo không?"

"Hoàng hậu, nơi này do nàng xử lý, đuổi đàn chim chướng mắt đi, Đông cung như vậy mà bị đám lông lá này làm bẩn rồi."

"Cấp một vạn sửa sang lại."

Lý Trị nói xong đứng dậy rời đình, được hoạn quan hộ tống, dẫn theo con gấu lớn rời Đông cung.

Đợi hoàng đế vừa đi, Vũ Mị, Lý Hoằng đồng loạt quay sang nhìn Lý Khách Sư.

"Mẫu hậu, lão chim tặc này đang đợi mẫu hậu thưởng đấy."

Vũ Mị cười khanh khách, chỉ là điệu cười của nàng khiến người ta sởn gai ốc:" Con thấy mẫu hậu nên thưởng ra sao?"

"Đơn Dương từ xưa là nơi xuất hiện hùng binh, không phải nơi có thể tùy ý phong thưởng. Hài nhi cho rằng nên để Hứa thái phó xử lý."

"Vì sao để Hứa Kính Tôn được lợi? Vân Sơ không phải đang trốn trong ruộng ớt à? Con thân với y lắm mà."

Lý Hoằng chững chạc đáp:" Vân Sơ chẳng qua chỉ là võ phu, cùng lắm biết ít thuật trị dân, cần giữ tính cương chính, không nên biến thành âm độc."

"Thượng Quan thái phó dạy, lập thân bất chính không thể trị dân."

"Cho nên Hứa Kính Tông là nhân tuyển tốt nhất."

Vũ Mị lại hỏi:" Vì sao Hứa Kính Tông lại là nhân tuyển tốt nhất? Nói đạo lý ra xem thử."

Lý Hoằng ôm lấy tay Vũ Mị, cười hết sức sáng lạn:" Vì ông ta đủ già, đủ ích kỷ, cũng đủ vô sỉ."

Vũ Mị khẽ cong ngón tay búng trán nhi tử:" Nhìn ra chứ đừng nói ra, nếu không khiến lão thần lòng nguội lạnh."

"Được rồi, gọi Vân Sơ tới đây, còn tới khen ngợi Lý Khách Sư, Ti thiên giám, Ngự thú giám, tìm hiểu chuyện hôm nay."

Vân Sơ lần nữa thấy võ sĩ bắn lôi hỏa tiễn lên không trung, đợi đàn chim kinh hoàng bỏ trốn hết, y vứt ô đi. Lúc này nhìn Đông cung khắp nơi loang lổ phân chim màu trắng, thối thì không thối, nhưng mà trông buồn nôn lắm.

Vạt áo bào của y đã toàn ớt, cười ngốc nghếch tới trước mặt Vũ Mị, thi lễ đợi người ta hỏi chuyện.

Vũ Mị nhìn Vân Sơ bày ra bộ dạng nông phu với mình, không chút khách khí chất vấn:" Ngươi nói cho bản cung nghe, ai là người nghĩ ra chủ ý tái hiện bách điểu triều phụng?"

"Bẩm hoàng hậu, chính là Lý Khách Sư ạ." Vân Sơ chỉ Lý Khách Sư đang được thái tử khen ngợi cười ngoạc mồm:

"Ngươi cũng dứt khoát quá nhỉ, làm việc tốt mà không cần ban thưởng sao? Ngươi xem Lý Khách Sư đắc ý thế nào kìa."

"Thần nghĩ ông ta không vui được quá ba ngày đâu."

"Ngươi sai rồi, ông ta chỉ vui được hết hôm nay thôi."

Vân Sơ thi lễ:" Anh minh không ai hơn hoàng hậu."

Vũ Mị quắc mắt lên:" Bản cung nhớ câu này ngươi dùng với bệ hạ cơ mà."

"Hoàng hậu cũng anh minh ạ, thần chỉ có sao nói vậy thôi."

Vũ Mị đứng dậy đi tới gần Vân Sơ, Vân Sơ nãy giờ luôn cúi đầu, đến khi ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng luồn vào cánh mũi thì lùi ngay lại một bước. Vũ Mị đưa tay nhón một quả ớt trong vạt áo của Vân Sơ:" Ngươi coi trọng thứ này quá nhỉ?"

"Trong mắt thần, mỗi quả ớt đều là vàng, là báu vật vô giá." Lông tóc Vân Sơ dựng lên, hành vi này rõ ràng là hơi quá … thân mật rồi.

Vũ Mị lại tiến tới một bước, cái mùi thơm ngây ngất đó lại lởn vởn quanh người, Vân Sơ không lui được nữa, lui nữa thì rơi xuống ao nước mắt, mồ hôi thoáng cái ướt tóc mai.

"Bệ hạ đang độ xuân thu đỉnh thịnh, ngươi lại chọn thái tử làm cơ nghiệp, có phải đặt cược quá sớm rồi không?"

Khoảng cách hai người đã rất gần rồi, Vân Sơ nhìn thấy rất rõ, dù sinh vài đứa con, da nữ nhân này vẫn sáng bóng. Sức hấp dẫn của nàng sự hun đúc cả dung mạo lẫn trí tuệ qua nhiều khổ nạn ấy như rượu ngon ủ lâu năm, tuyệt đối không phải những thiếu nữ chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà có thể sánh được.

Tim Vân Sơ đập thình thịch, không kìm được ngẩng đầu lên, tháng năm không để lại bao nhiêu dấu tích, dũng những từ miêu tả mày ngài tựa núi xuân, mắt như đọng thu thủy với nàng còn là quá tục.

Nhất thời ngây dại quên luôn trả lời.

Vũ Mị thấy Vân Sơ ngây ngốc, có chút kiêu ngạo vừa tức mình, suýt nữa đá y một phát lăn xuống ao, khẽ quát:" Nói, bản cung đang hỏi ngươi đấy."

Vân Sơ run một cái hồi tỉnh, ổn định lại tinh thần, tiêp tục cúi đầu:" Hoàng hậu còn nhớ chuyện lần đầu tới chơi phường Tấn Xương không?"

"Nhớ chứ, lúc đó bốn xung quanh toàn người mặc quan bào đỏ, chỉ có ngươi toàn thân xanh lét, rất bắt mắt."

"Hoàng hậu đưa thái tử khốc quấy cho thần bế, không biết vì sao thái tử vào trong lòng thần không khóc nữa, còn cười vui vẻ, còn cứ muốn vươn tay ra tóm tóc thần. Quan hệ giữa người với người kỳ diệu như vậy đấy, mà trái tim trẻ thơ lại trong sáng thuần khiết nhất, chỉ hướng về phía người thích, không có lợi ích. Vi thần vì sao còn phải tìm ai khác nữa?"

Vũ Mị tin lời này, vì Vân Sơ không phải đặt tâm huyết vào Lý Hoằng bây giờ mà từ khi còn là đứa bé chưa biết gì:" Đáng tiếc, đợi thái tử trưởng thành, không biết bao năm."

"Chí thần không ở vinh hoa phù quý, chỉ ở thành Trường An này, hoàng hậu cũng biết rồi."

"Không tới mười năm nữa, Lạc Dương sẽ thành thần đô của Đại Đường, Trường An sẽ không còn huy hoàng xưa, ngươi cam tâm sao?"

Vân Sơ bình đạm đáp:" Không sao ạ, chỉ cần thần quản lý tốt Trường An, Trường An vẫn là trung tâm Đại Đường."

Vũ Mị chưa từ bỏ:" Sức người có hạn, đại thế đã ở Lạc Dương, ngươi muốn Trường An hơn Lạc Dương chỉ là nằm mơ nói mộng."

Vân Sơ cười nhe hàm răng trắng:" Vậy thì đỉnh cao cuộc đời thần cũng chỉ đến thế."

"Thứ không biết tiến bộ."

Bình Luận (0)
Comment