Vũ Mị có vẻ là giận rồi, khi nói chuyện nước bọt phun cả ra, Vân Sơ rõ ràng cảm giác được vài giọt nước bọt đã bắn vào mặt mình, vờ như không nhận ra, cũng như vờ không biết vừa rồi Vũ Mị chiêu lãm mình.
Đây là chuyện chưa từng có, ai chẳng biết y là người của hoàng đế, Vũ Mị vì thế mà kỵ húy giữ khoảng cách với y, vậy mà giờ công khai muốn chiêm lãm mình. Rõ ràng việc làm của Lý Trị phản tác dụng, không dằn mặt được Vũ Mị, lại khiến nàng càng quyết tâm hơn.
Lý Hoằng khen ngợi song những người khác đi tới, Vũ Mị lùi lại, nàng không muốn nhi tử thấy mình thân cận với nam nhân khác.
"Mẫu hậu, Lý Khách Sư tạ ơn mẫu hậu ban thưởng, mai có thể bảo Hứa thái phó ra tay được chưa ạ?"
Vũ Mị mắt quắc lên nhìn nhi tử, hơi nghiêng đầu nói với Vân Sơ:" Nó đúng là không giấu ngươi cái gì."
Nói phất ống tay áo bỏ đi, dù sao chẳng ai thích ở cái nơi đầy phân chim hết.
Lý Hoằng lúc khen ngợi đám Lý Khách Sư nhưng lo lắng cho Vân Sơ, nên khóe mắt luôn để ý tới bên này. Mẫu hậu của nó bình thường đối xử với nam tử luôn xa cách nghìn dặm, dù là khi gặp tâm phúc như Hứa Kính Tôn, Lý Nghĩa Phù cũng dáng vẻ cao không với tới.
Hôm nay nói chuyện với sư phụ lại liên tục hướng tới, thân thể hai người chỉ cách không quá hai bước, điều này thật kỳ quái.
"Sư phụ thích mẫu hậu ta không?" Lý Hoằng hỏi thẳng:
Vân Sơ nhìn theo bóng lưng Vũ Mị đi xa:" Cả Đại Đường đều thích hoàng hậu."
Lý Hoằng gật gù:" Nhất định phải thích, sư phụ nói xem, ta đi đâu tìm nữ tử lợi hại như mẫu hậu đây?"
Vân Sơ thở dài:" Vận khí của ngươi không tốt, ta thấy không có đâu."
Lý Hoằng lạc quan lắm:" Ta là thái tử, có thể phát động cả thiên hạ đi tìm, thế nào cũng tìm thấy thôi."
Đúng lúc này Xuân ma ma vội vã đi tới, sau khi thi lễ với thái tử liền nói với Vân Sơ:" Hoàng hậu nói, Kim Nhu Như thuộc về Vân Sơ, để y tìm ra mấy thứ bảo bối khác của y."
Nói xong bốc một nắm ớt của rồi đi, có lẽ nàng nghĩ, thứ Vân Sơ coi trọng hẳn là món ngon.
Nghĩ tới đám bảo bối kia của mình, Vân Sơ cũng không hứng thú với thằng nhãi con Lý Hoằng nữa, cũng đuổi luôn cả hình ảnh Vũ Mị ra khỏi đầu, vội vàng rời Đông cung, chạy thẳng một mạch tới Thái y viện. Không ngờ lại gặp Hạ Lan Mẫn Chi dẫn theo Đốn Châu cô nương phát quà cho tất cả y giả.
Cảm tạ bọn họ đã chăm sóc hắn thời gian qua.
Phải nói Hạ Lan Mẫn Chi rất biết ăn ở, lễ vật khá lắm, một nghiên mực, bộ bút lông sói từ nhỏ tới lớn, một chiếc chén dạ quang Tửu Tuyền, còn có một vò rượu.
Hạ Lan Mẫn Chi vừa thấy Vân Sơ từ xa đã đi tới nắm tay:" Còn tưởng Vũ Sơ huynh không có ở đây, ta đang định tới phủ, không ngờ vừa nhắc tới Vũ Sơ là Vũ Sơ tới rồi."
Vân Sơ cũng nắm tay Hạ Lan Mẫn Chi:" Nghe nói Hạ Lan huynh sắp đi Dương Đồng, vốn định bày tiệc tiễn chân, không ngờ bông ở huyện Vạn Niên hỏng hết, ta lại bị ngự sử ngôn quan đàn hặc tối mặt, sợ đem tới vận rủi cho hiền khang lệ, nên không dám lên tiếng. Hổ thẹn, hổ thẹn."
Hạ Lan Mẫn Chi vỗ vỗ tay Vân Sơ cảm thán:" Lần này đi không biết bao giờ mới về, đi một lần có thể là vĩnh biệt. Mỗ ở phương xa thắp hương chúc phúc cho Vân huynh bình an."
Vân Sơ cảm động:" Ta biết Hạ Lan huynh lòng mang chí lớn, lời khác không nói nữa, nguyện huynh thi triển hết hoài bão, toại chí bình sinh."
Lời nói giả dối, tình cảm giả dối làm cả hai mắt đỏ hoe, nắm tay ba lần mới rơi lệ từ biệt.
Tạm biệt Hạ Lan Mẫn Chi rồi, Vân Sơ đem đồ hắn tặng ngâm trong cồn. Kỳ thực y rất muốn vứt đi, nhưng nghĩ rồi vẫn chỉ đem ngâm cồn.
Mấy thứ này không lớn, bên trong không có khả năng quấn thuốc nổ, nhưng bôi thuốc độc thì rất có thể, ngâm cồn là không sao rồi.
Vốn chuẩn bị kẻ này như một quân cờ, nhưng một tên dám ra tay giết tổ mẫu, mẫu thân, Vân Sơ quyết đoán bỏ qua, ít nhất không thể đơn thuần coi hắn là quân cờ mặc sức bài bố rồi.
Đợi xem đã, giờ Vân Sơ có một cơn đau đầu khác đây, vì Kim Nhu Như cũng là người thích hại người nhà hơn hại người ngoài.
Cho nên Vân Sơ mặc áo choàng trắng, lấy thân phận y giả đẩy cửa phòng bệnh số bẩy, sau đó nhìn thấy một người như bộ xương.
Khi y vào thì bộ xương kia đang ăn, thức ăn là cháo với thịt băm, vậy mà nàng nhai rào rạo, nhìn kỹ phát hiện ra âm thanh tới từ tiếng nhai thìa.
Thấy Vân Sơ đi vào, đôi mắt khô rát của Kim Nhu Như trong thoáng chốc đã ậng nước, có điều tốc độ ăn hung hãn thì không ảnh hưởng gì.
Vân Sơ vừa mới tới bên giường, Kim Nhu Như vứt ngay cai bát trống, hất chăn ra, để lộ thân thể không còn bất kỳ đặc trưng của nữ giới nào nữa, chỉ còn lại đống da nhăn nheo, bọc lên bộ xương, cùng với cái bụng lớn khác thường.
Bụng rất to, rốn lồi ra, như phụ nhân mang thai chín tháng.
"Ta còn đẹp không?"
Vân Sơ nhìn thân thể như bộ xương quái đản đó, xót xa cho một công chúa quyến rũ năm nào:" Chỉ cần bổ xung dinh dưỡng thích hợp, nửa năm thôi cô sẽ khôi phục như xưa."
Kim Nhu Như cười to:" Ngươi tới đây là để biết những thứ cây kia ở đâu chứ gì?"
"Trước khi nhìn thấy cô, đúng là ta có ý nghĩ đó, giờ thấy cô thế này, ta biết cô không biết, dù là ớt cũng do cô tình cờ có được mà thôi."
"Vậy ngươi không định hành hạ ta nữa chứ."
"Ta chưa bao giờ định hành hạ cô." Vân Sơ nói rồi kéo chăn đắp cho Kim Nhu Như, lòng dâng lên một tư vị khó nói thành lời:
"Ta nghe nói ớt ăn được."
"Ăn được, nếu tiếp nhận mùi vị cổ quái của nó, nó là thứ rau và gia vị rất ngon."
Kim Nhu Như nhụt chí, lẩm bẩm:" Bọn ta dù may mắn có được đồ tốt, cũng chẳng biết cách dùng, người Tân La có lẻ đời này mãi mãi phải phiêu bạt trên biển."
Vân Sơ nói:" Đất đai quan trọng ở khai thác, tài phú trong sáng tạo, biển khơi rộng như thế, chỉ cần các ngươi đủ may mắn, thế nào cũng kiếm được mảnh đất thích hợp để sống.”
Tinh thần của Kim Nhu Như rất kém, nói chuyện với Vân Sơ vài câu thôi đã mệt mỏi cực độ, không cần nghĩ cũng biết, nàng ở trong gian phòng tối đó bị dày vò thế nào.
Kim Nhu Như rất muốn nói chuyện với Vân Sơ thêm một lúc nữa, nhưng sức khỏe của nàng không cho phép nàng làm thế, người thiếp đi.
Vân Sơ rời khỏi phòng bệnh thì thấy Lão Hà đợi ở bên cửa, hai người không nói không rằng, tới quan giải Vân Sơ rồi vẫn ngồi im rất lâu.
"Ghét một người có thể giết người đó, muốn tra khảo bí mật một người thì có thể dùng cực hình, nhưng dày vò một người thế này, tổn thương đức hiếu sinh." Lão Hà bổ xung:" Lão tổ tông nói đấy."
Vân Sơ khẽ ừ một tiếng, chỉ ông cụ mới không phân biệt chủng tộc, quốc gia gì, còn người như bọn họ nói ra câu đó, người ta cười cho rụng răng, bọn họ không có tư cách nói câu đó.
Lão Hà do dự một chút nói:" Có được thứ muốn có chưa?"
Vân Sơ lắc đầu:" Có được một thứ là ta thấy may mắn bằng trời rồi."
Lão Hà thở dài: "Nữ nhân đó hết rồi, đói lâu như vậy, các loại cơ năng đã suy kiệt, dù có bồi bổ lại cũng tổn hại tới gốc, căn bản không thể sinh nở, đoán chừng cũng không thể trường thọ."
Căn phòng tối dần, hai người lần nữa im lặng rất lâu.