Vân Sơ ở thôn quê suốt quãng nửa tháng trời, khi mọi việc xong xuôi quay về Trường An thì thời gian bất tri bất giác vào tháng bảy.
Tháng bảy, đây mới là tháng nóng nhất ở Trường An, Trường An thực sự thành nơi không còn thích hợp cho con người sống nữa, tới ngay việc ở trong nhà cũng không khác gì hành hạ người ta, thực sự quá sức chịu đựng.
Cứ đến tối người ta leo hết lên nóc nhà ở, có người bất chấp mà cởi sạch sẽ.
Lúc này Ngu Tu Dung bụng đã to lắm rồi, cái nóng điên người hành hạ nàng khổ sở, vừa dùng khăn ướt lau mồ hôi, vừa không chịu nổi hét lên với Vân Sơ:" Thiếp cũng muốn leo lên nóc nhà."
Toàn thân Vân Sơ chỉ còn mỗi cái quần cộc, đang ra sức quạt cho Ngu Tu Dung, hi vọng nữ nhân vì mang thai nóng phát cuồng này bình tĩnh lại.
Trong phòng Vân Na có núi băng, ba đứa bé chạy sang đó ngủ với cô cô rồi. Ngu Tu Dung có thai không để ở gần núi băng, nên Vân Sơ đành phải đồng cam cộng khổ với lão bà.
"Mai, mai cổng thành mở một cái, ta sẽ đưa nàng tới Bá Thượng tránh nóng, ở đó địa thế cao, gió to, mát mẻ."
"Không, thiếp muốn chàng đưa thiếp tới huyện Trần Thương quê chàng, nghe nói ở đó mùa hè đêm lạnh, phải mặc áo bông."
Nói thế vô lý quá, đến bản thân Vân Sơ còn chẳng biết quê mình ở đâu, huyện Trần Thương là điền bừa vào khi ở Tây Vực thôi.
Người sống ở thành Trường An đều biết, nơi này cơ bản là không có gió, làm người ta tuyệt vọng nhất là, trời càng nóng thì trên trời càng không có gió.
Dù là giữa đêm rồi, thành Trường An vẫn chẳng giảm nhiệt, ngược lại vì mặt đất bị nung nóng suốt cả ngày, cho nên tối hơi nóng bốc lên, làm người nhớp nháp mồ hôi, cực kỳ mời gọi muỗi, đó là chưa kể tới bọn ve rảnh rỗi kêu suốt đêm ngày làm người ta điên đầu.
Còn về phần quạt thì chẳng có tác dụng giảm nhiệt, vì một khi dừng quạt một cái, người ta hận không thể lột da ra cho mát mẻ.
Hết cách, Vân Sơ đành dùng nước ấm giúp Ngu Tu Dung lau người giảm nhiệt.
Tận tới khi gần sáng, mặt đất mới ngừng tỏa nhiệt, trời rốt cuộc có chút gió hây hây, Ngu Tu Dung mệt mỏi cực độ thiếp đi.
Vân Sơ thức cả đêm cùng nàng nhưng chẳng buồn ngủ, mặc quần cộc canh trước màn, tránh muối tới làm quấy nhiễu giấc ngủ của lão bà.
Đang là đầu tháng nên không thấy trăng, sao thì chẳng cách nào chiếu sáng được mặt đất, ngoài phòng đốt cái đèn lồng, đủ phân biệt lối đi. Vân Sơ ra sức quạt, vừa để mát, vừa để đuổi muỗi.
Đúng lúc này Vân Sơ đột nhiên nhìn thấy có kẻ leo tường vào nội trạch, y tức thì dừng quạt, mặt âm trầm, lặng lẽ ra cửa. Lắng nghe động tĩnh một hồi, không ngờ kẻ ngoài tường là Cửu Phì.
Vốn định xông ra đá chết tên khốn leo tường đó, nhưng Vân Sơ chợt nhớ ra, không phải hắn muốn vào, kẻ gian mà Cửu Phì giúp leo vào nhà chủ là --- Thôi Dao.
Nữ nhân này không còn tình cảm với Cửu Phì nữa, về điểm này nàng đã nói rõ, người khác cũng nhìn ra được, nhưng mà nàng cực kỳ muốn sinh vài đứa con.
Chuyện này làm Vân Sơ cho rằng, mình mời nhầm lễ giáo ma ma rồi.
Nhưng Thôi Dao có lý của nàng, nàng nói sinh con là thiên chức của lễ giáo ma ma, có con rồi mới nói tới chuyện dạy dỗ người ta. Trước kia nàng muốn có con, nhưng không thể kiếm bừa một nam nhân để sinh, không phù hợp với lễ giáo.
Nếu không con sinh ra sẽ danh bất chính, ngôn bất thuận, đứa bé như thế không được trời đất chúc phúc, dù tương lai có thành tựu, cũng không trọn vẹn.
Nàng cứ nghĩ đời này mình không thể có con được rồi, kết quả gặp được trượng phu ở Vân thị, thế là nàng có thể quang minh chính đại sinh con rồi.
Nhìn Thôi Dao thuần thục ưu nhã từ ngoài tường nhô đầu lên, rút thang lên, đặt xuống bên này, nhẹ nhàng đi xuống, thuận tay đặt thang bên bồn hoa.
Phủi tay về phòng nàng ở.
Vân Sơ đang che miệng cười trộm thì thân thể nóng rực của Ngu Tu Dung dán sát vào vai:" Đừng nhìn nữa, tối nào bọn họ chẳng ở cùng nhau."
"Nàng ngủ rồi cơ mà."
"Không muốn làm chàng lo nên vờ ngủ thôi."
Ngu Tu Dung chỉ tia sáng ở chân trời:" Chàng xem, hôm nay lại là ngày tệ hại vạn dặm không mây, đến tối thế nào cũng càng nóng hơn nữa. Chúng ta thu dọn từ bây giờ đi, tới Bá Thượng tránh nắng, đi sớm thiếp còn ngủ được một chút."
Trời tờ mờ sáng Vân Sơ vào căn phòng mát mẻ của Vân Na, bế ba đứa bé ngủ tới say tít lên xe, chuẩn bị rời khỏi cái lò lửa Trường An.
Vừa rời cổng phường mới phát hiện, người có chung suy nghĩ không chỉ có một mình Vân gia, cổng thành chưa mở, trên Chu Tước đại nhai đã chen chúc xe cộ rồi.
Trên cùng không ngờ là loan giá của hoàng đế, hỏi phó tướng Kim ngô vệ mới biết, hoàng đế tới cung Cửu Thành.
"Không phải bệ hạ nói cung Cửu Thành không hợp tuổi à?"
Phó tướng Lưu Kim Đĩnh mặc khải giáp, mới sáng sớm đã mồ hôi làm phờ phạc:" Thành Trường An không sống nổi nữa, bệ hạ vốn không chịu được nóng, nếu còn ở lại sợ là sẽ sinh bệnh."
"Cây cối ở Khúc Giang bị ngài chặt cả rồi, ở đó không có nổi bóng mát, nước lại nhiều, chỉ tổ nuôi muỗi, bệ hạ không tới cung Cửu Thành thì vào Tần Lĩnh sao?"
"Vân hầu, ngài nói xem Trường An năm nay sao thế, mùa đông thì lạnh chết người, mùa hè thì nóng tới không thở nổi, có phải trên trời làm sao không?"
Vân Sơ lấy tay áo lau mồ hôi:" Cái này phải hỏi Ti thiên giám chứ?"
"Đừng nói tới Ti thiên giám nữa, mấy lão đạo ở đó bị hoàng hậu giết một mớ, giờ làm gì có ai dám mở miệng nói bừa?" Lưu Kim Đĩnh hạ thật thấp giọng:
Vân Sơ nhìn không thấy xe của văn võ bá quan, cẩn thận hỏi:" Sao không thấy thần tử theo hộ giá?"
"Lần này không có bách quan đi theo, bệ hạ chỉ mang mấy cận thần của bí thư giám, lệnh thái tử giám quốc." Lưu Kim Đĩnh nói nhanh:
Vân Sơ nghe câu này sốc mất một lúc mới hồi tỉnh, vội cáo biệt Lưu Kim Đĩnh, dẫn đội xe nhà mình rời khỏi Chu Tước đại nhanh, đi đường nhỏ, rời Trường An bằng Khải Hạ Môn. Thà bị người ta chê cười là đi cùng cửa với trâu ngựa chứ không muốn đi qua Minh Đức Môn cùng hoàng đế.
Thái tử giám quốc là chuyện quan trọng cỡ nào chứ, vậy mà triều đình không công bố, hoàng đế, hoàng hậu cứ thế tùy ý rời Trường An tới cung Cửu Thành cách đó 300 dặm. Trời mới biết là cái đôi phu phụ kỳ quái đó định làm gì.
Dù sao thì Vân Sơ thấy thời gian này tốt nhất là đừng gặp Lý Hoằng, bất kể là Lý Trị hay Vũ Mị đều đang rất mẫn cảm.
Nếu như gia đình bình thường, hành động vừa qua của Lý Trị là không thể chấp nhận, nhưng là một đế vương thì Vân Sơ không thể bình phẩm, vì y không ở vị trí đó.
Trời quá nóng, tiêu thụ thịt trong thành giảm mạnh, huân quý cũng đi nghỉ hè nhiều lắm rồi, nên gia súc vận chuyển qua Khải Hạ Môn ít đi, nhưng nơi này vẫn hôi rình.
Khải Hạ Môn mở sớm hơn Minh Đức Môn, vì thế đội xe của Vân Sơ đã lên đường lớn thì xa giá của hoàng đế chưa rời Minh Đức Môn.