Xe ngựa rời khỏi Trường An, đám trẻ con vẫn cứ ngủ say tít mù chẳng biết gì cả, Con khỉ già bình thường ngủ suốt ngày thì bây giờ lại tỉnh, khoanh chân ngồi ở càng xe, không biết vì sao cứ thi thoảng quay đầu nhìn về phía sau.
Vân Sơ cưỡi ngựa mặc trang phục thợ săn, đầu đội nón rộng vành, trông như hiệp khách, thiếu mối kiếm thôi, trước giờ y cũng chẳng dùng kiếm, chẳng vừa tay gì cả, bất luận đâm bổ chặt chém đều chẳng đã. Thấy con khỉ già cứ nhìn ngang ngó dọc mãi, Vân Sơ giảm tốc độ tới gần ông ta:" Phía sau là đám Ân Nhị Hồ, phía trước có đám Trương Giáp mở đường, ông khỏi phải lo."
Con khỉ già hỏi:" Tên Tô Lai Mạn kia nói gì?"
Vân Sơ cười:" Người ta muốn tới diệt Phật Quốc của ông đấy."
"Là diệt Phật Quốc của Na Cáp, sao ngươi không lo lắng chút nào thế?"
"Người Đại Thực muốn tới địa bàn của chín họ Chiêu Vũ truyền giáo, trước tiên phải hỏi Quân An Tây có đồng ý không đã."
Con khỉ già ho một tiếng:" Ngươi nghe nói tới nước Tát San chưa?
Vân Sơ gật đầu:" Là quốc gia Ba Tư cực lớn, vào năm Vĩnh Huy thứ tư đã bị nước Đại Thực thôn tính, làm sao?"
"Nếu ngươi thấy vương tử Ba Tư trên Ti Lộ Tư ở Tê Vân Tự thì ngàn vạn lần đừng lấy làm lạ."
"Ba Tư đã diệt vong, vương tử không ở trong nước phản kháng người Đại Thực, mưu đồ phục quốc, tới Trường An làm gì?"
Con khỉ già giải thích:" Hắn tới Trường An mượn quân đuổi người Đại Thực, khôi phục vinh diệu của Tát San."
"Ồ, hắn định lấy gì làm thù lao thuyết phục bệ hạ?"
"Giúp Tát San chính là bảo vệ biên cương Đại Đường."
Ân Sơ ngửa mặt cười to:" Lý do vớ vẩn, Tát San cách Đại Đường quá xa chưa nói, nếu như Đại Đường đánh bại được người Đại Thực, vì sao không lập nên Ba Tư đô hộ phủ mà lại giúp hắn phục quốc?"
Con khỉ già ngồi thẳng lên:" Người Đường khác có thể nói thế, ngươi thì không, vì mảnh đất đó rất quan trọng với muội tử của ngươi."
Vân Sơ lắc đầu:" Làm gì có chuyện để phủ binh Đại Đường bôn ba vạn dặm đi đánh nhau với đội quân xa lạ ở mảnh đất xa lạ, chết ở đó xương cốt chẳng thể mang về quê, ông quên chuyện đó đi."
"Giúp ông xử lý chuyện ở Thạch Quốc là giới hạn của ta rồi."
Con khỉ già thở dài nhắm mắt lại, chui vào trong xe ngựa, bộ dạng thất vọng lắm.
Vân Sơ chẳng hề thương xót Con khỉ già, ông ta bây giờ thích bày ra bộ dạng già nua, ép Vân Sơ làm theo yêu cầu vô lý của ông ta.
Lại còn suốt ngày lấy Vân Na ra làm cớ.
Với bộ dạng của Vân Na bây giờ, chỉ có thể làm nữ vương cũng chỉ là con rối thôi, nhưng bị Con khỉ già xúi bẩy, dù làm con rối thì Vân Na vẫn vui vẻ.
Cho nên Con khỉ già không đưa ra thứ gì thực chất, Vân Sơ sẽ không dốc sức giúp ông ta, y chẳng muốn làm nền cho người khác.
Theo lời miêu tả của Con khỉ già thì Vân Na sẽ có một quốc gia lớn như Trung Nguyên, Vân Sơ nhớ trên lịch sử chưa từng có Phật Quốc nào như vậy.
Xe ngựa đi hai canh giờ tới được Bá Thượng.
Chưa tới nơi đã nghe thấy từng con gió thổi vù vù, mang theo hơi nước mát, ở đây suối nhỏ nhiều vô số, nước chảy róc rách. Ngu Tu Dung vén rèm xe lên, tức thì cũng ngủ say tít như bọn nhóc.
Dù xe tới được biệt viện thì họ vẫn không dậy, nhất là hai đứa bé, gọi thế nào cũng không được, Vân Sơ lại phải bế bọn chúng vào phòng.
Phòng ốc trong biệt viện đã được chuẩn bị xong, chiếu trúc cũng được đưa tới suối mát rửa, cả đoàn người chẳng ai có tâm tư ăn uống, không khí mát mẻ dễ chịu, ai nầy vào phòng mình ngáy khò khò.
Vân Sơ cũng vậy, nhưng y không vao phòng, kiếm cái ghế tựa kéo ra cây hồng, ngã người xuống là ngủ ngay.
Thời khắc này hoàng đế hoàng hậu có ý gì, vương tử Ti Lộ Tư có tham vọng gì, đều chẳng quan trọng bằng một giấc ngủ.
Con khỉ già còn một mình đứng trong sân nhỏ lộng gió im phăng phắc, nhìn Vân Sơ ngoẹo đầu sang bên ngủ bất tỉnh nhân sự, chắp tay sâu lưng rời Vân gia biệt viện, tới Tê Vân Tự.
Con khỉ già vừa đi một cái, Vân Sơ miệng thì vẫn ngáy, nhưng một con mắt mở ra.
Giờ thì rõ rồi, mới đầu ông ta nói là tranh chấp tài vật ở Thạch Quốc, tài phú của Con khỉ già là của Vân Na, ca ca thì phải giúp muội tử là điều thiên kinh địa nghĩa.
Thế nhưng về sau Vân Sơ phát hiện ra kẻ tới Trường An là người Đại Thực, sau đó lại xuất hiện thêm tên vương tử Ba Tư.
Vậy Vân Sơ chỉ có một kết luận, ông ta đang từng bước dụ mình vào kế hoạch phục quốc của tên vương tử kia, mà người từ Thạch Quốc tới không phải vì giết Con khỉ già, mà là vì tên vương tử khốn kiếp.
Dù quan hệ tốt tới mấy, thân thiết tới mấy, ông ta cũng không được chơi trò lừa gạt như vậy.
Đây chính là minh chứng về sự dối trá của người Tây Vực đấy.
Tê Vân Tự vì có Huyền Trang đại sư mà hết thảy đều tràn ngập thiện ý, cho dù là ve kêu trên cây hồng cũng có vần điệu hơn như nơi khác, không làm người ta thấy bực bội còn như ru ngủ.
Gió vi vu lay động cành cây, che kín mặt trời ở trên đầu.
Sát vách truyền tới tiếng tăng nhân tụng kinh, rất có hiệu quả thôi miên, Vân Sơ trở mình, để gió mát thổi khắp thân thể nóng rực, thư thái lẩm bẩm một tiếng, lúc này chỉ thấy trên đời chẳng có gì sướng bằng một giấc ngủ.
Biệt viện của Vân gia xây dựng ở Bá Thượng cao lớn gấp rưỡi căn nhà bình thường, cửa sổ cũng to, đúng theo mong muốn của Vân Sơ.
Không như trạch viện ở phường Tấn Xương xây theo kiểu cũ, vừa bé vừa thấp, cửa sổ nhỏ, ánh sáng không tốt, thông khí không tốt. Dù Vân Sơ ra sức cải tạo hoàn cảnh xung quanh, nhưng chẳng thay đổi được là bao.
Tới Bá Thượng thì thoải mái rồi, nơi này không có hoàng cung, không có quan phủ, chẳng có hạn chế gì, thậm chí Vân Sơ chẳng bận tâm mấy thứ âm dương phong thủy, cứ xây làm sao thích hợp người sống làm làm.
Thế nên trong hay ngoài nhà đều mát mẻ.
Vân Sơ ngủ dậy vẫn thấy mệt mỏi, vì y không phải ngủ đẫy rồi tình, mà vì chiếu trúc ướt đẫm mồ hôi rồi.
Ở tiền viện có cái ao nhỏ dẫn nước ở suối gần đó vào, Vân Sơ cởi phăng áo, nhảy ngay xuống ao, được nước lạnh bao phủ, rùng mình mấy cái, toàn thân liền khoan khoái.
Người nổi ở trong nước bị đẩy đi, từ ao nhỏ tới kê nước, cứ trôi như thế khi sắp rời khỏi viện tử mới vịn vào mép mà ngồi, dùng thân thể chặn dòng chảy, nhìn nước ở hạ dụ giảm đi, nước ở thượng du dâng lên cũng thú vị lắm.
Ngáp dài một cái, mắt lơ đễnh nhìn quanh, sau đó ngớ ra, cẩn thận leo lớn bờ, tới ruộng rau bên kênh nước, theo thói quen gấp ngón tay gõ lên quả dưa hấu.
Bộp! Bộp! Bộp!
Âm thanh từ đốt ngón tay truyền tới Vân Sơ liền khẳng định, đây chính là dưa hấu.
(*) Bắt đầu khó chịu với Con khỉ già rồi, lừa Vân Sơ chả sao, nhưng mà tới đây có cảm giác lão chỉ lợi dụng Vân Na.