Tuy đã khẳng định rồi, nhưng Vân Sơ vẫn hoài nghi lắm, vì ở trên sa mạc Tây Vực cũng có một thứ trông rất giống dưa hấu, gọi là dược hồ lô.
Thứ đó dây leo và quả đều có độc, chỉ cần ăn một ít thôi cũng có thể bị tiêu chảy nghiêm trọng. Vân Sơ không ít lần lấy thứ đó hại người.
Đại Đường không có dưa hấu, ngay cả cái tên dứa hấu còn chẳng có, bây giờ lại nhìn thấy dưa hấu, cho nên phản ứng đầu tiên của Vân Sơ đây là dược hồ lô chứ không phải dưa hấu gì hết.
Có điều khi y ngẩng đầu nhìn tới thì phát hiện cả vườn rau lớn đều mọc đầy dưa hấu, rõ ràng là được trồng không phải quả mọc hoang, chẳng ai đi trồng thứ dược hồ lô kia làm gì.
Người có thể ra lệnh trồng trọt trừ y ra thì chỉ còn Ngu Tu Dung và Vân Na thôi, đám Lý Tư thì quá nhỏ.
Nghĩ thế Vân Sơ dùng tay khổ bẻ đôi quả dưa hấu ra.
Đúng rồi, mùi vị quen thuộc của dưa hấu xông lên mũi, chỉ là ruột không đỏ, chỉ có màu hồng nhạt. Y cầm một miếng ăn thử, tới lúc này mới khẳng định, đây là dưa hấu chứ không thứ dược hồ lô đáng sợ kia.
Ăn liền một hơi nửa quả dưa hấu, Vân Sơ mới nhíu mày, vì dưa chẳng ngọt, thịt chẳng mịn, hạt nhỏ trắng trắng rất nhiều, giắt răng.
Dù sao có món đồ chơi mới này, Vân Sơ hết cả mệt mỏi, y lom khom người trên ruộng dưa tìm kiếm, gõ tới mấy chục lần mới hái được năm quả dưa chín. Bửa hết ra ăn thử mới biết, vừa rồi mình ăn quả kém nhất.
Trong đó có hai quả tròn xoe, dù vỏ rất dày nhưng chính là loại dưa hấu cát, ở đây không phải chỉ có một loại mà là mấy loại dưa. Vân Sơ chẳng biết gọi tên các loại dưa hấu, nhưng y biết cách phân biệt dưa hấu chín, gõ vào thấy tiếng đục và nặng là chín rồi, nếu nghe giòn đanh thì chớ lấy, to cũng không lấy.
Vân Sơ định ăn cho đã đời, tay móc ruột dưa hấu sắp đưa lên miệng thì dừng lại, trong nhà còn một bà bầu và bốn đứa bé tham ăn nữa.
Thôi, quả ngon nhất giữ lại, Vân Sơ há mồm thật to ngoạm quả thứ tư, đây mới là thứ có thể hưởng thụ một mình.
Thôi Dao sớm phát hiện ra đặc điểm này của Vân gia rồi, có món ngon, có đồ tốt, thường là để cho Vân Na và mấy đứa bé, phu phụ Vân Sơ thường sẽ dùng thứ kém hơn.
Theo lời nàng, đó là tâm thái và hành vi của người nghèo, còn người có tiền không có thói quen đó, của ai là của người đó, chẳng ai phải nhường ai.
Vì thế Thôi Dao còn cười nhạo Vân Sơ và Ngu Tu Dung, nói đây chính là nguyên do người nghèo trông đợi con cái có hiếu, vì họ hi sinh quá nhiều cho con cái, coi con cái như mạng nên có mong đợi không phù hợp thời cuộc.
Người có tiền chỉ để ý con cái có thành tài hay không, còn có hiểu thuận hay không thì chẳng phải yêu cầu đầu tiên.
Hơn nữa Thôi Dao còn cho rằng, yêu thương có hại, cần cù vô ích, đối với người Đại Đường mà nói, đây là ngôn luận kinh thế hãi tục.
Đến Vân Sơ cũng không tiếp nhận được.
Có điều nếu Thôi Dao là lễ giáo ma ma có tiếng tăm, nàng cứ vậy mà dạy dỗ đám trẻ con, song phu phụ Vân Sơ vẫn cứ dựa theo thói quen của mình đối xử với chúng.
Vân Sơ cho rằng bất kỳ thứ gì đi theo hướng cực đoan cũng không tốt, nếu dạy ra được một đứa con tài học ngút ngàn nhưng lòng muông dạ thú, vậy thì cũng không phù hợp với kỳ vọng của y.
Mang ba quả dưa hầu dùng tay bẻ ra trở về tiểu viện tử, lúc này Ngu Tu Dung đã tỉnh rồi, đang cầm quạt đuổi ruồi muỗi cho ba đứa bé ngồi trên giường trúc.
Thấy Vân Sơ xách một cái giỏ trúc lớn đi vào, Ngu Tu Dung uể oải nói:" Thiếp chẳng muốn ăn tẹo nào."
Vân Sơ lấy nước suối rửa bàn đá, đặt dưa hấu lên trên đó, lấy dao cắt thành từng miếng dưa hấu đều đặt vừa mắt, nhìn thôi đã khiến người ta ứa nước miếng.
"Quả gì mà to thế?" Ngu Tu Dung nhìn thấy phần thịt mọng nước của dưa hấu liền lên tinh thần, cầm lấy một miệng đưa lên miệng hỏi:" Gặm à?"
"Ừ." Vân Sơ thấy ba con lợn con vẫn lười nằm ườn ra đó, vỗ lên ba cái mông:" Dậy có thứ ngon đây."
Ba đứa bé phụng phịu rời giường, nhìn thấy dưa hấu mà hoang mang, đi chân đất ra bàn đá, mặt đất nơi này lát gạch đỏ, trời không nóng, chẳng sợ bỏng chân.
Có một người không cần rủ, Vân Na tai rất thính nghe thấy có cái ăn rồi, vội vội vàng vàng chạy ra, nhưng bị Ngu Tu Dung quát đuổi về. Đại cô nương mà chẳng biết ý tứ gì, mặc áo sa lộ hết cánh tay còn ra thể thống gì, ở trong nhà cũng không được.
Ngu Tu Dung cắn miếng dưa hấu đầu tiên là mắt đã sáng lên, còn Lý Tư, Vân Cẩn, Vân Cẩm sớm hóa thân thành lợn ăn tới mặt mày lem nhem.
Khi Vân Na thay y phục chạy ra thì quả dưa hấu ngon nhất đã bị ăn hết, may quả thứ hai mùi vị cũng không kém hơn là bao. Chỉ trong chốc lát quả thứ ba cũng bị ăn hết sạch.
Ăn hết dưa hấu rồi Vân Na vẫn còn thèm thuồng, nhìn hạt giống dưa hấu lẩm bẩm:" Trông quen quá."
Vân Sơ hỏi:" Ruộng dưa kia là muội bảo trồng à?"
Vân Na vỗ đầu kêu lên:" Muội nhớ ra rồi, đó là hạt giống Huyền Trang đại sư cho, còn bảo muội trồng cho tốt."
Nói xong liền chạy như bay ra ruộng dưa, ba con lợn rừng nhỏ cũng chân đất chạy theo, miệng rồi rít "cô cô đợi cháu", sợ bị cô cô ăn mất phần.
Ngu Tu Dùng cầm vỏ dưa hấu lên:" Đúng là thứ quả tốt, cả bông cũng thế, hành tím cũng thế, ớt cũng thế ... Phu quân, vì sao đồ tốt đều ở ngoài kia vậy? Chẳng lẽ Đại Đường ta không sinh ra được đồ tốt à?"
Vân Sơ cười:" Không sao, chỉ cần chúng ta cứ trồng trọt thật tốt, những thứ tốt rồi sẽ xuất hiện thôi."
Một lúc sau Vân Na dẫn ba đứa bé hò reo trở về, trong giỏ trúc chứa hai quả dưa hấu cực lớn. Vân Sơ cầm lên vỗ thử, là hai quả dưa hấu non, chẳng qua là mọc to hơn bình thường thôi.
Vân Sơ không sửa sai cho Vân Na, dù sao hai quả dứa hấu này tặng cho Con khỉ già mà.
Huyền Trang đại sư đang ngồi thiền dưới mái hiên, nghe thấy giọng Vân Na gọi từ ngoài sân thì mở mát ra cười, nhìn thấy nó xách theo quả dưa hấu vào, nói:" Dưa lạnh đã mọc thành quả rồi sao, Phật môn ghi lại thứ này truyền từ Tây Vực vào Trung Nguyên vào thời Tây Hán, nhưng trồng mãi mà không được. Không ngờ tới tay Vân Na của chúng ta thì trồng được."
Giống như trước giờ, Huyền Trang chẳng để ý tới Vân Sơ, trong mắt chỉ có Vân Na xách dưa hấu.
Vân Na đắc ý lấy dao ra cắt dưa, không ngờ ruột màu trắng, khó hiểu nhìn Vân Sơ:" Mấy quả dưa ca ca cắt đều có ruột đỏ và hồng, vì sao của muội lại là màu trắng?"
Huyền Trang lại còn không hiểu tính Vân Na sao, cười hiền từ:" Vì cháu chọn quả to nhất, to nhất chưa chắc đã chín. Khi ta ở Thiên Trúc nhìn thấy voi lớn ngàn cân lại phải nghe theo con người nhỏ bé, nên không thể lấy kích cỡ mà luận."
Nói xong ông dẫn Vân Na rời Tê Vân Tự tới ruộng dưa của Vân gia, nhìn bộ dạng tự tin của vị hòa thượng già đó, chắc là người biết chọn dưa hấu.