"Huyền Trang đại sư không để ý tới ngươi." Con khỉ già vẫn như mọi khi lại chẳng biết từ đâu nhảy ra khiêu khích Vân Sơ:
"Đó là vì Phật pháp của ông ấy không đủ tinh thâm, nếu không đã chẳng phải sợ gì." Vân Sơ khích lại:
Con khỉ già cười lạnh:" Thân là một đại hòa thượng, có nhi tử như ngươi, tất nhiên phải đợi tới Phật pháp đại viên mãn mới không sợ."
"Bọn ta không phải cha con." Vân Sơ nghiêm túc nhắc lại lần nữa:
"Lão nạp hiểu, lão nạp hiểu mà, giờ chưa để người ngoài biết được."
Con khỉ già định kiến ở chuyện này sâu lắm rồi, Vân Sơ chẳng buồn thừa lời với ông ta, thấy hôm nay bất kể thế nào cũng phải nói chuyện tử tế với Huyền Trang mới được, tránh ông hòa thượng già đó lạc lối.
Huyện giờ hòa thượng khắp Trường An đồn thổi tu vi Phật pháp của Huyền Trang gặp phải chướng ngại, rất lâu rồi chưa đột phá được. Nhiều cao tăng không ưa Huyền Trang nói ông có nhân quả chưa giải quyết, nên mấy năm qua chỉ biết phiên dịch kinh sách, thông qua khổ tu đột phá.
Vân Sơ định dùng khái niệm đại thiên thế giới của Phật môn để giải thích nguyên nhân sự xuất hiện của mình.
Đáng tiếc Huyền Trang không muốn gặp y, hoặc có thể nói là cố ý tránh y. Khi Vân Sơ ở Tê Vân Tự đợi ông về thì ông lại ở lại biệt viện Vân gia, cùng Ngu Tu Dung, Thôi nương tử, Thôi Dao ăn dưa hấu, giảng giải cho họ chút Phật pháp.
Đợi Vân Sơ về biệt viện nhà mình thì vừa vặn Huyền Trang đại sư cáo từ về chùa, hai người tuy mặt đối mặt đi qua nhau, Huyền Trang đại sư lại coi y như không khí làm y có muốn nói chuyện cũng chẳng có cơ hội. Chẳng lẽ tóm lấy ông ta, trói lại treo lên như trong Tây Du Ký?
Thôi Dao chứng kiến một màn quái đản này thì đôi mắt rực lửa hóng hớt của nữ nhân, ghét tai Ngu Tu Dung hỏi nhỏ:" Ngoài kia đồn Vân hầu là nhi tử của Huyền Trang đại sư đấy."
Ngu Tu Dung cũng thấy khó hiểu ở chuyện này:" Phu quân ta nói không phải ... Chỉ là Huyền Trang đại sư luôn chiếu cố đặc biệt Vân gia ta, chỉ có duy nhất với phu quân ta là luôn lờ đi."
Thôi Dao che miệng cười khúc khích:" Nghiệt chướng, nghiệt chướng, Huyền Trang đại sư lúc nói chuyện với đám phụ nhân chúng ta thì nói cười tự nhiên, nhưng đối diện với Vân hầu lại né tránh, ắt phải có nguyên nhân chúng ta không biết."
Thôi nương tử gật đầu lia lịa:" Huyền Trang đại sư là nhân vật cỡ nào chứ, lại xảy ra chuyện không nên xảy ra, còn không thể dùng tuệ kiếm chém đứt tư tình, tất nhiên sẽ trì hoãn đại sư thành Phật, ở lại nhân gian lâu hơn."
Ngu Tu Dung như trộm gà nhìn trái ngó phải, không thấy Vân Na ở gần, trượng phu lại đứng ngây ra trong sân, nói:" Cứ thế này cũng tốt."
Thôi Dao khẳng định:" Không phải tốt, mà là cục diện tốt nhất."
Huyền Trang không để ý tới Vân Sơ, trong mắt Vân Sơ là ông hòa thượng già này đâm đầu vào ngõ cụt, đương nhiên đó chỉ là cái nhìn của y. Có lẽ với Huyền Trang đại sư, cảnh tượng ông nhìn thấy là Phật tổ điểm hóa mình, phải vượt qua ngọn núi này mới có thể tới bến bờ trí tuệ.
Người càng trí tuệ càng cố chấp, cho nên Vân Sơ không bao giờ biện luận với người có trí tuệ, đó là chuyện không thể thắng lợi, cũng không có kết quả ...
Bây giờ Vân Sơ đã tu luyện tới mức không biện luận với cả bọn ngốc rồi, vì tương tự thế, chẳng nói nổi. Thậm chí có khả năng bị bọn ngốc kéo vào trong kiểu tư duy của chúng, rồi lợi dụng địa lợi đánh bại y.
Bởi thế Vân Sơ cũng không muốn đi tranh cãi với Con khỉ già chuyện ông ta muốn lập Phật Quốc huy hoàng vô tận, tránh bị ông ta kéo vào thế giới thần phật đầy trời đánh bại.
Vương triều Tát San bị diệt vong là do bọn họ vô dụng, tên vương tử Ti Lộ Tư kia mà muốn phục quốc thì ở lại trong nước, nhân lúc người ta chưa quên vương triều cũ mà kháng chiến chống người Đại Thực, không phải chạy tới Đại Đường mượn quân phục quốc.
Thực ra loại quốc vương, khả hãn, tộc trưởng, vương tử, thiếu tộc trưởng muốn mượn sức Đại Đường để khôi phục quyền lực nhiều lắm. Mà trong đó có quốc gia, bộ tộc bị Đại Đường diệt, chẳng biết nghĩ gì nữa.
Trừ Trường An tới thành Toái Diệp mất một vạn hai nghìn dặm, đó là tòa thành trì xa nhất là quân lực của Đại Đường có thể ảnh hưởng tới.
Lý Hoằng phái đội ngũ nhỏ 800 người rời thành Toái Diệp đi tìm hành tím còn có thể vừa cướp vừa tìm, tự cấp tự túc.
Nếu muốn tác chiến với quốc gia như Đại Thực, dựa theo quy mô cuộc chiến Đát La Tư, ít cũng phải có tám vạn người, đó là chưa tính quân đội bộ lạc.
Tám vạn này hành quân tới thành Toái Diệp thôi, chi phí đã không đong đếm được. Hơn nữa đánh bại quân đội Đại Thực thì được cái gì chứ?
Trừ cướp nữ nhân và tài phú ra thì chẳng còn gì mà cướp, đem đống về chỉ khiến vàng bạc ở Đại Đường mất giá, ai ngốc chứ?
Thứ khiến quốc gia cường đại hơn như lương thực, vải vóc, nhân khẩu, gia súc, sắt thép thì chẳng bỏ công đi xa như thế. Thứ đáng giá nhất chính là đất đai lại chẳng thể mang về, mà đóng quân ở đó lại tốn kém, được chẳng bằng mất.
Bây giờ đất đai Đại Đường đã rộng lớn tới chưa từng có rồi, chuyện phải làm là củng cố lãnh thổ, khai thác đất đai được chiếm hữu.
Rảnh đâu đi phái 8 vạn quân viễn chinh giúp kẻ vớ vẩn phục quốc.
Cho nên suy nghĩ của Con khỉ già rất không thực tế.
Đôi mắt vương tử Ti Lộ Tư cũng xám như mắt con khỉ già, người còn trẻ mà tràn ngập sự u sầu.
Khi hắn gặp Vân Sơ tỏ ra hết sức rụt rè, giống như con hươu nhỏ dễ bị sợ hãi, làm người ta nhìn mà xót xa.
Đây là tên Giả Bảo Ngọc Tây Vực, dung mạo không có gì để chê, được một đám nữ phó Ba Tư xinh đẹp vây quanh, bên ngoài còn có một vòng võ sĩ Ba Tư trông chẳng mạnh mẽ gì.
Nhìn nữ phó không ngừng lau mồ hôi cho vương tử, Vân Sơ biết ngay đây là thứ phế vật, y cũng hiểu thôi, loại người này mới dễ khống chế.
Vì thế Vân Sơ nhìn Con khỉ già mỉa mai:" Sao ông không chỉnh hợp hết đám mã tặc ở Tây Vực giúp hắn phục quốc, như thế toàn bộ lợi ích đều rơi vào tay ông hết."
Con khỉ già nghiêm túc nói:" Người Đại Thực rất cường hãn, không phải dựa vào mã tặc ô hợp có thể đánh bại, ta tính rồi chỉ có quân đội Đại Đường mới đánh bại được thôi."
Vân Sơ lắc đầu ngay:" Không có chuyện đó đâu, người trong quân đội là tộc nhân của ta, ông nghĩ ta lẽ để họ đi vạn dặm đổ máu vô nghĩa à?"
"Có điều ta có thể đảm bảo hắn an toàn ở Trường An, một vị công tử ca yếu đuối như vậy, cưới lão bà sống bình an là tốt nhất."