Vương tử Ti Lộ Tư không ngờ hiểu được tiếng Đại Đường, nghe Vân Sơ thẳng thừng từ chối như thế thì lấy can đảm gạt võ sĩ xung quanh ra tới trước mặt Vân Sơ, dùng cảm dùng giọng điệu Đại Đường quái dị nói:" Nước Tát San xưa nay triều cống cho Đại Đường chưa bao giờ đứt đoạn, coi Đại Đường là tông chủ, nay cố thổ bị người Đại Thực hung ác xâm chiếm, Đại Đường phải có nghĩa vụ giúp bọn ta đòi về đất cũ."
"Tất nhiên nếu quân đội Đại Đường làm được điều này, người dân Tát San sẽ dốc hết tất cả để cảm tạ."
Vân Sơ thấy người vi vu trong gió, suýt nữa không biết hắn đang nói chuyện với mình, nhìn bộ dạng kích động của hắn mà ngao ngán:" Những lời này ngươi phải nói với hoàng đế Đại Đường, mà không phải là nói với ta, một huyện lệnh nho bé, ngươi nói với ta không có ý nghĩa gì hết."
Nói xong Vân Sơ đi thẳng, vì chỉ qua việc này là hiểu tên đó là phế vật, y không muốn dính líu, nếu nhất thời vì thương hại giúp hắn cái gì đó, khả năng rất cao vì sự ngu xuẩn của hắn mà chuốc họa cho bản thân.
Trở về tới biệt viện, Vân Sơ nhìn thấy Vân Na đang cùng Lý Tư, Vân Cẩm, Vân Cẩm chơi bắt đá, không khỏi nhớ lại chuyện xưa, một tiểu nha đầu thủi lủi ngồi trước cái lều nhỏ, vì mẹ nó chẳng biết trông con, ca ca thì suốt ngày bận bịu.
Có điều ... Mấy cục đá kia trông không ổn, nhất là viên nào viên ấy cứ sáng dập dờn dưới ánh đèn.
Vân Sơ mượn một viên đá để xem, sau đó lặng lẽ trả lại cho Vân Na, vì đó là viên lam bảo thạch, hỏi Ngu Tu Dung nãy giờ canh bên cửa:" Nàng phát hiện ra khi nào thế?"
Ngu Tu Dung chỉ cái túi Vân Na đeo bên hông:" Đầy cả một túi đấy, thiếp bảo nó đưa cho, nó không chịu, thiếp sợ bọn nhỏ chơi đánh mất nên đứng gác."
Vân Sơ bảo Vân Na:" Đưa cái túi của muội cho ta xem nào."
Vân Na chẳng hề do dự, tháo cái túi da dê màu phấn hồng đeo bên hông đưa tới.
Ngu Tu Dung nhìn cảnh này hết sức bất mình:" Ta bảo muội đưa, muội lấy cả nhìn lý do không đưa, ca ca muội cái, muối đưa ngay là sao? Ta chỉ xem thôi, muội nghĩ ta làm cái gì"
Vân Na trề môi ra không thèm đáp. Vân Sơ đổ hết đồ trong cái túi ra ngoài, toàn là đá xanh đá đỏ đù màu, trong đó còn có mấy viên kim cương to bằng hạt đỗ.
Thứ này ở Đại Đường gọi là kim cương toản, theo truyền thuyết gia chủ Vương gia Lang Gia là Vương Bẩm có một cái viên kim cương toản, khiến cả hoàng đế Đông Tấn cũng hâm mộ.
Vương Bẩm khảm viên kim cương toản khảm lên vòng vàng, lúc nào cũng khoe trước mặt hoàng đế.
Vân Sơ thấy Ngu Tu Dung nhìn chằm chằm các loại bảo thạch màu sắc trên giường, xét thấy nàng là phụ nhân có thai, nhặt ba viên kim cương đưa cho nàng.
Vân Na há mồm ra muốn phản đối, cuối cùng không nói gì cả. Vân Sơ gom số bảo thạch còn lại vào túi da dê đưa cho Vân Na:" Cất kỹ, sau này là hồi môn của muội đấy."
Vân Na gật đầu liên tục, thấy Ngu Tu Dung vẫn còn nhìn bảo thạch bọn chúng đang chơi, liền cất hết đi, vội vàng về phòng, làm ba đứa bé la hét ầm ĩ.
Phu phụ Vân Sơ cũng về phòng, Ngu Tu Dung giơ kim cương lên xem, hoan hỉ tới muốn chui luôn vào đó rồi.
Xem thỏa thuê rồi nàng mới sán tới bên Vân Sơ đang uống rượu gạo:" Phu quân, bảo bối của Vân Na ở đâu ra thế?"
"Con khỉ già cho đấy."
"Thế Hầu gia lấy bảo bối ở đâu?"
Vân Sơ thấy chuyện này không khó đoán:" Từ tên vương tử Ti Lộ Tư."
Ngu Tu Dung mắt đảo mấy vòng:" Vương tử đó có quan trọng không?"
Vân Sơ nhìn bóng mình và Ngu Tu Dung, chẳng hiểu sao lại thấy giống Tần Cối và lão bà Vương thị, đáp:" Một vương tử cùng đường ấy mà."
Ngu Tu Dung ngồi cười ngốc nghếch, không biết trong đầu nảy ra cái tối kiến gì.
Vân Sơ bật cười vỗ mông nàng:" Nghĩ tới gì đấy, gia huấn Vân gia phải thêm một điều, lấy bằng cách ngay thẳng, chứ không cầu cạnh cong queo."
Ngu Tu Dung thấy trượng phu muốn làm chính nhân quân tử liền biết chuyện mình muốn không hi vọng gì, cả đêm như cái bánh nướng trên ván sắt vậy, lần này không phải là vì nóng không ngủ được.
Bá Thượng là lãnh địa của Vân Sơ, tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây đều do y xử lý, âm thầm cướp đi vài người hay ít tiền tài, chẳng ai biết, chẳng ai tới tra.
Thủ đoạn của Con khỉ già rất ác độc, khơi lên lòng tham của Vân Sơ và Ngu Tu Dung, chỉ cần y cảm thấy hứng thú với tài vật của Ti Lộ Tư, ông ta sẽ kéo y lên con thuyền nát của họ.
Cho nên Vân Na mới đột nhiên có thêm một túi kim cương bảo thạch hiếm có.
Ông ta đưa Vân Na là để Vân Sơ thấy, ông ta tin chắc, dù Vân Sơ nhịn được, Ngu Tu Dung không nhịn được.
Vân Sơ nhìn thấu rồi, kệ cho ông ta giở trò, sau này địa vị tăng lên, người dùng tài bảo lung lạc bọn họ sẽ chẳng ít, để lão bà thấy cho quên đi.
Con khỉ già là người từng trải đi nhiều hiểu rộng, làm sao không biết xin quân Đường giúp Tát San phục quốc khó thế nào, thậm chí là không thể. Biết rõ là chuyện không thể nào, ông ta cứ ra sức làm, chắc chắn là vì tài phú trong tay Ti Lộ Tức.
Chẳng thể nào có nguyên do thứ hai.
Còn lý do vì sao ông ta không giết người cướp của hẳn là vì bảo tàng bị Ti Lộ Tư giấu đi rồi, cần tên vương tử đó sống mới tìm được.
Ngu Tu Dung ngủ tới canh năm, thấy trời hửng sáng thì bò dậy, đứng ở trong sân gọi trù nương Tam Phì dậy, thúc giục làm canh thịt cừu, đợi Hầu gia dậy dùng.
Vân Sơ cười méo xẹo, bà nương này bị túi bảo thạch của Vân Na làm mê mẩn mất lý trí rồi, mới sáng sớm đã chuẩn bị đi nịnh bợ con khải già.
Bình thường Ngu Tu Dung coi Con khỉ già như trưởng bối trong nhà, chiếu cố rất tốt, coi đó là hiếu đạo, chẳng cần thưởng. Giờ vì túi bảo thạch mà thể diện hầu phu nhân cũng không cần nữa.
Có điều lấy lòng làm nũng với trưởng bối, xin xỏ này nọ thì có gì mất mặt đâu ...
Vân Sơ thức dậy ra ngoài chạy đường dài, y thường thay đổi cách luyện tập để duy trì hứng thú. Khi trở về rửa ráy ngồi vào bàn chuẩn bị ăn sáng thì ai ngờ chỉ có cháo kê, bánh bao, dưa muối, rõ ràng là Ngu Tu Dung trừng phạt y không chịu giúp mình giết người cướp của.
Bên phía Con khỉ già thức ăn vô cùng phong phú, Ngu Tu Dung đứng ở bên gắp thức ăn cho ông ta, lại còn có Vân Na bóp vai. Thậm chí huy động Lý Tư đấm chân, Vân Cẩm, Vân Cẩn ra sức làm nũng.
Vân Sơ xấu hổ lấy một tay che mặt ăn sáng, Con khỉ già cười không ngừng.
Mùa hè trời nóng, ăn thanh đạm dễ tiêu.
Vân Sơ vừa húp cháo vừa nhìn đống thức ăn ê hề cá thịt của Con khỉ già lẩm bẩm.