Con khỉ già được phục vụ cấp đề vương, cho nên thưởng cũng hào phóng, cho Vân Cẩn viên hồng bảo thạch to như trứng vịt, cho Vân Cẩm viên lục bảo thạch, dặn chúng không được cho vào miệng.
Lý Tư thì được một viên hoàng bảo thạch, loại thượng thừa.
Ngu Tu Dung được thỏa nguyện, một túi kim cương vào tay, nhìn góc độ nàng ngửa mặt lên trời cười thì thu hoạch vượt dự kiến.
Vân Sơ thấy ngứa ngáy lắm, y cũng muốn tới bóp xương Con khỉ già. Nói thực, tay y rất khỏe, bóp xương chắc chắn tốt hơn Vân Na rồi, có thể bóp cho lão ngoẹo đầu sang bên.
Số bảo thạch mà Con khỉ già cho bọn trẻ con, với gia tộc bình thường đều là bảo vật truyền đời, cái loại mà người có thể chết, bảo vật không thể bán ấy.
Đó là cách làm việc của Con khỉ già chết tiệt.
Ăn sáng xong, Vân Sơ nghiêm túc nói:" Còn có thời gian, chúng ta có thể thương thảo chuyện tên vương tử kia rồi."
Con khỉ già lãnh đạm nói:" Không phải ngươi nói không có khả năng thành công à?"
"Mục tiêu thay đổi thì sách lược cũng phải thay đổi thôi."
"Có thể đàm phán?"
Vân Sơ gật đầu:" Có thể."
Đối với quan viên mà nói, nhất định phải có năng lực xử lý sự vụ linh hoạt, con đường này đi không thông phải thử con đường khác.
Dù sao Vân Sơ đã phát hiện Con khỉ già nhắm vào bảo tàng của người ta, không phải phục quốc rắm chó gì đó, thế thì có thể bàn bạc được.
Ba Tư Tát San là một quốc gia cổ xưa, khổng lồ, lúc cường thịnh nhất, lãnh thổ không kém Đại Đường là bao.
Cho nên tài phú quốc gia như thế để lại tất nhiên là kinh người.
Ngu Tu Dung chỉ cần một túi kim cương là thỏa mãn, còn Vân Sơ, tài phú bình thường chẳng cám dỗ được y, nhưng một khi y đã ra tay, không dễ thỏa mãn ...
Con khỉ già lần nữa trải tấm bản đồ Tây Vực cực lớn của ông ta trên mặt đất, Vân Sơ đi đất lên đó, cùng nghiên cứu nơi có khả năng giấu bảo tàng phục quốc của Tát San.
Tát San nằm phía tây Thông Lĩnh, muốn tới đó phải vượt qua cao nguyên Mạt Mễ Nhĩ ( Pamir ), cao nguyên này hoang vu, đã thế còn vì địa thế cao mà dưỡng khí rất ít.
Huyền Trang năm xưa tới Thiên Trúc cũng không đi qua đường này, mà từ đèo Nãi Đôi Lạp (Nathu La) tiến vào Đại Bột Luật.
Ti Lộ Tư tới Đại Đường cũng đi qua Nãi Đôi Lạp, kề sát với Thổ Phồn, tới Tây Vực rồi mới đến Trường An.
Dù đám người Ti Lộ Tư có lợi hại tới mấy cũng không thể mang theo lượng lớn tài phù đi qua được vùng đất nguy hiểm này.
Dọc đường hắn không chỉ đối phó với sự truy sát của người Đại Thực, đến gần địa bàn của Thổ Phồn phải đối diện đám mã tặc, cường đạo nhiều vô kể. Chưa hết nếu quân An Tây của Đại Đường mà biết hắn có số tài sản khổng lồ, họ cũng sẽ biến thành cường đạo.
"Cho nên bảo tàng của Tát San hẳn vẫn ở trong nước, chúng ta phải phái người tới đó." Con khỉ già cuộn tấm bản đồ lại, đặt trong một cái rương gỗ:
"Ngươi đi được là tốt nhất, nếu ngươi đi, ta giao quyền thống lĩnh toàn bộ thế lực ở Tây Vực cho ngươi. Ngươi còn có thể dẫn Na Cáp đi theo, củng cố vị trí của Na Cáp."
"Vốn theo kế hoạch thì những chuyện này do ta làm, nhưng ngươi thấy rồi đấy, ta già rồi, không làm được nữa."
Vân Sơ lắc đầu:" Ông tưởng đây thời chúng ta ở Tây Vực à, muốn đi đâu thì đi, ta là quan viên, sao tùy tiện rời Trường An được."
Con khỉ già khẳng định:" Nếu ngươi muốn đi, ngươi sẽ có cách. Hơn nữa ngươi cũng nên đi."
"Tĩnh An đại sư ở Hà Bắc đạo gửi thư nói, Lý Nghĩa Phù làm rất nhiều việc ở Triệu Châu, chuyện hoàng đế muốn đối phó với Trường Tôn thị ở ngay trước mắt rồi."
"Một khi hoàng đế đã thể hiện ra ác ý thì làm sao có thể dừng lại, vì lòng tin đã biến thành nghi kỵ rồi."
"Giờ trừ khi Trường Tôn Vô Kỵ lập tức giao trả quyền bính, giao ra tuyệt đại đa số gia sản, trở về Triệu Châu thì còn có thể sống. Ta nghĩ người kiêu ngạo như ông ta không chịu đâu, mà Trường Tôn thị cũng không phải là không có sức phản kích, nay tình hình hoàng đế và huân quý căng thẳng, họ không ngồi nhìn Trường Tôn thị bị diệt, nếu không sau đó chính là họ."
"Trong quá trình này triều chính sẽ hỗn loạn vài năm, ngươi là kinh quan, làm sao tránh được bị cuốn vào trận đấu này, mà cuốn vào đó ngươi chỉ là con tốt thí cho người ta, kết cục chỉ có thể là chết không toàn thây."
"Nếu ngươi rời đi một thời gian, lập công phía bên kia, bên này chuyện đã xong, hơn nữa không chừng hoàng đế cũng chuyển tới Lạc Dương, lúc đó công lao của ngươi đủ để lưu thủ Trường An, hoàn thành mộng tưởng của ngươi rồi."
Lão già lừa đảo khốn kiếp này nói cứ như thể ở lại Trường An là tử địa, đi Tây Vực mới có đường sống vậy, chẳng hiểu già rồi lú lẫn hay không, y sống ở Tây Vực mười mấy năm.
Ở đó mà an toàn hơn Đại Đường thì người ta cười cho gãy răng, đến cả loại cường nhân như Trình Giảo Kim suýt để lại cái mạng ở đó.
"Ông vì chuyện này mà bỏ công sức không ít nhỉ." Vân Sơ châm chọc, Con khỉ già này chẳng mấy để ý chuyện triều chính Đại Đường, tinh lực của ông ta đặt hết vào cái Phật quốc chết tiệt kia, lần này vì dụ dỗ y mà nghiên cứu triều đường:
Đúng là có lòng rồi.
Mọi người đều biết, Vân Sơ mới 23 tuổi đã là quan nội hầu, huyện lệnh kinh huyện, đây là vị trí người ta cả đời không với tới. Y còn quá trẻ đã đạt được vị trí này là không thích hợp, tiếp tục thăng tiến không có lợi cho thể chế của triều đường.
Trong thời gian dài, y không thể có tiến bộ.
Con khỉ già không hài lòng với tình huống hiện thời của Vân Sơ. Pháp tướng duy thức tông đã không thể mở rộng ra được nữa, những lời đồn thổi về Huyền Trang đại sư ngày một nhiều, mà cao tăng Phật môn cũng bất mãn ông chỉ dịch kinh sách, không lập đàn giảng kinh, khiến vị trí lãnh tụ của ông lung lay dữ dội.
Như thế Phật quốc mà Con khỉ già khổ công gây dựng tới lúc phải có định hình cụ thể rồi.
Nếu Vân Sơ có thể tới Tây Vực, làm chỗ dựa kiên định cho bọn họ, việc này có tiến triển mạnh.
Cái gì mà chiến đấu lồng sắt, cái gì mà sinh mệnh Con khỉ già bị uy hiếp, rồi vương tử phục quốc, bảo tàng của Tát San --- Ông ta bày ra bao nhiêu trò chỉ để Vân Sơ cuốn vào sự kiện ở Tây Vực, để y tới đó, giúp họ hoàn thành nhiệm vụ không thể hoàn thành.
"Ngươi không thấy mình nên làm gì cho Huyền Trang sao?" Con khỉ già bỏ lại một câu ông ta cho là chí mạng rồi đi: