Vân Sơ ngồi ngây ra dưới ánh nến suy nghĩ rất lâu, Ngu Tu Dung ở bên cạnh cầm từng viên kim cương ra ngắm nghía mãi không chán.
Về nhà mới được một năm, con cái còn nhỏ, lão bà sắp sinh, Vân Sơ không muốn đi chuyến này, nhưng việc cần làm, y chưa bao giờ thiếu quyết đoán: "Có thể ta sẽ đi Tây Vực một chuyến, đưa cả Vân Na đi, đi lâu đấy."
Ngu Tu Dung sững sờ, viên kim cương giữ giữa hai ngón tay rơi xuống mà không biết, hồi lâu sau mới dùng giọng cố kiềm nén hỏi:" Nhất định phải đi à?"
Vân Sơ nắm tay Ngu Tu Dung bóp nhè nhẹ:" Chúng ta được Huyền Trang đại sư che chở nhiều năm rồi, nhờ thế mà tránh được vô số phiền toái mà nguy hiểm có khi chúng ta còn chẳng nhận thức được. "
"Nay Huyền Trang đại sư cần chúng ta giúp, về tình về lý, ta đều phải đi một chuyến."
Ngu Tu Dung bặm môi:" Không phải đều do chàng nỗ lực mà có sao?"
Vân Sơ cười:" Nếu không có Huyền Trang đại sư, nàng nghĩ lúc ta ở Liêu Đông, Vân Na gặp chuyện lớn như thế, Trường Tôn thị vì sao không ra tay? Chẳng lẽ vì chút công lao của ta à? Hay nàng nghĩ hoàng đế bảo vệ chúng ta?"
"Năm xưa Lý Khách Sư cũng là nhân vật lập công lao hãn mã, nhiều nhần vào sinh ra tử vì Đại Đường. Chỉ vì nghe theo mệnh lệnh hoàng đế, làm một việc nhỏ rất vớ vẩn mà mất mạng, hoàng đế có bảo vệ ông ta không?"
"Thái tông có lẽ coi trọng những tình nghĩa đó, còn vị hoàng đế này của chúng ta ... Nàng đừng nghĩ bên ngoài ai cũng bảo hắn nhân từ mà nhầm, đó là kẻ chỉ nghĩ tới cảm thụ bản thân thôi. Quên chuyện bách điều triều phụng rồi sao?"
"Hiện là thời khắc triều đình tranh đấu dữ dội nhất, ta sẽ phải thay hoàng đế làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu, nhà ta có thể có kết cục tốt được ư?"
"Tây Vực tuy nguy hiểm, nhưng ở đó ta phần nào còn tự chủ, không cần làm chuyện ta không muốn."
Ngu Tu Dung yên tĩnh ngồi nghe Vân Sơ nói, nhặt từng viên kim cương cho vào túi, buộc lại:" Sáng mai đem thứ này trả lại cho Hầu gia, kim cương toản tuy tốt, nhưng chẳng thể so được với một sợi tóc của phu quân."
Vân Sơ vuốt ve má nàng, an ủi:" Giữ lại đi, mọi thứ tốt đẹp trên đời này đều có giá của nó cả, những thứ chúng ta hưởng thụ, có thứ đã thanh toán, có thứ chưa."
"Đâu phải chàng muốn đi Tây Vực là có thể đi được, thiếp nghe nói Tiết Nhân Quý luôn theo đuổi chức An Tây đại đô hộ, gần đây Bùi Hành Kiệm cũng muốn thoát khỏi Trường An, bọn họ công tích tư cách cao hơn chàng còn không làm được, phu quân bằng cái gì có thể lấy được chức vị ở đó." Ngu Tu Dung thường qua lại với đám phu nhân mấy nhà, chuyện này nàng rõ hơn Vân Sơ:
Vân Sơ ngạc nhiên:" An Tây đại đô hộ à? Nàng đánh giá cao phu quân của nàng quá, chức vị đó có thể nói là Tây Vực vương, nắm giữ toàn bộ mọi chuyện ngoài Ngọc Môn quan."
"Nàng nghĩ gì cho rằng một quan huyện ngũ phẩm có thể đảm nhận."
Vì An Tây đô hộ phủ chức quyền quá lớn, mấy năm trước triều đình chia Tây Vực ra làm hai, là An Tây đô hộ phủ và Bắc Đình đô hộ phủ.
Đến đầu năm nay dưới An Tây đô hộ phủ còn muốn thiết lập Mông Trì đô hộ phủ, Côn Lăng đô hộ phủ, dưới hai đô hộ phủ này còn thiết lập những đô hộ phủ nhỏ hơn.
Ngu Tu Dung không chịu:" Bọn họ đã muốn phu quân đi Tây Vực, chẳng lẽ cả chức vị đó cũng không có."
Vân Sơ lắc đầu:" Nàng lại đánh giá Con khỉ già quá cao rồi, ông ta chỉ là tên mã tặc già thôi, sao ảnh hưởng được chuyện này. Phải đi Tây Vực ra sao, vẫn do chúng ta tự nghĩ cách ..."
Buổi sáng thức dậy, Ngu Tu Dung chỉ huy đám Tam Phì làm cho Vân Sơ một bữa sáng thịnh soạn, còn phía Con khải già chỉ có cháo kê, bánh bao và dưa muối.
Con khỉ già chẳng bận lòng chuyện đãi ngộ biến hóa, ăn rất ngon, rất thỏa mãn.
Vân Sơ không thương lượng với Con khỉ già bước tiếp theo làm gì, y rời Tê Vân Tự, chuyện này phải thương lượng với Địch Nhân Kiệt và Ôn Nhu, hơn nữa y cũng hi vọng Ôn Nhu có thể cùng mình đi Tây Vực.
Vừa về tới quan thự huyện Vạn Niên, không đợi y đi tìm hai người kia thì Bùi Hành Kiệm đã tìm tới trước.
Đây là lần thứ ba Bùi Hành Kiệm tới tìm Vân Sơ nếu vẫn không gặp thì sẽ là lần cuối cùng.
Đã lâu không gặp Bùi Hành Kiệm rồi, tên này già đi nhanh chóng, như một người hôm trước còn là thanh niên, ngủ một giấc dậy đã thành trung niên.
Râu dưới cằm dài nửa thước, trông uy nghiêm, song không còn sức sồng bừng bừng của thanh niên nữa.
Bùi Hành Kiệm đối đãi với Vân Sơ trong thân thiết lại có khoảng cách, uống hai chén trà mới nói:" Ta biết làm ngươi khó xử, mấy lần định nói sự thực với ngươi, nhưng lời ra tới miệng không biết phải nói thế nào."
Vân Sơ nhìn hắn cảm thán:" Ta thà ngươi vẫn là Bùi Hành Kiệm xách thương đòi quyết chiến với ta, còn hơn là dáng vẻ này."
"Khà, chúng ta đều không giống người trẻ tuổi nữa rồi, ít nhiều dính chút tuổi già." Bùi Hành Kiệm cũng xúc động nói một câu mới đi vào chủ đề:" Đại Đường hiện nay nhìn tựa phồn hoa như gấm, thực ra là con trâu già không chịu nổi gánh nặng nữa, phải cải biến rồi."
"Sau đại thắng Liêu Đông, ai ai cũng nghĩ tới lúc đao thương vào kho, ngựa thả núi nam rồi, thế nên bắt đầu thả lỏng, quay sang đấu đá, vơ vét, các nơi liên tục nổ ra phản loạn, tuy chỉ nhỏ lẻ ảnh hưởng một vùng, nhưng một khi lan đi thành họa ngợp trời."
"Cho nên mặc dù ta không thích Lý Kính Huyền, vì cho người đọc sách một cơ hội, định ra quy củ khảo thí mới. Vốn cho rằng là chuyện tốt cho hàn môn, không ngờ bệ hạ thuận thế thủ tiêu luôn quyền tiến cử, hành quyền."
"Làm thế tuy công bằng hơn, đáng tiếc, biến điều ta muốn làm thành chuyện xấu khó khăn trăm bề, hàn môn huân quý thành kẻ thù sau một đêm."
Vân Sơ rót trà cho Bùi Hành Kiệm:" Bùi huynh đã muốn tận trung báo quốc, vì sao còn muốn giữ hòa khí với huân quý."
"Bùi gia cũng là huân quý."
Nghe hắn nói thế, Vân Sơ hất ngay chén trà mới rót đi, lấy hai vò rượu trên giá xuống:" Phiền não của ngươi không bình thường rồi, lấy rượu tiêu sầu thôi."
Bùi Hành Kiệm mở vò rượu uống một hơi:" Không có cách nào cởi bỏ à?"
Vân Sơ cười to:" Công danh cũng muốn, lợi lộc cũng muốn, làm gì có chuyện gì ngon thế, tự chịu đi."
"Ngươi cũng đừng mong tới chỗ ta có được an ủi, ta cũng bị ngươi hại đây, vốn chuẩn bị tiến cử nhi tử vài bộ hạ cũ vào Tứ môn học, bị ngươi phá mất rồi."
Bùi Hành Kiệm cau mày:" Ngươi cũng muốn đi con đường đó sao?"
Vân Sơ giang tay:" Có đường thẳng để đi, ai muốn đi đường gập ghềnh chứ."
"Đạo bất đồng, bất tương vi mưu." Bùi Hành Kiệm đặt vò rượu xuống, phẩy áo bào bỏ đi:
Vân Sơ ngồi yên một chỗ, thong thả uống rượu đợi thứ tiện nhân đó quay lại, nhờ vả người ta thì phải quỳ xuống, đừng hòng có chuyện đứng trên lập trường đạo nghĩa chỉ huy người khác.