Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 746 - Q3 - Chương 254: Thông Thương Tây Vực Sớ.

Q3 - Chương 254: Thông thương Tây Vực sớ. Q3 - Chương 254: Thông thương Tây Vực sớ.

Quả nhiên Vân Sơ không phải đợi lâu, chốc lát sau Bùi Hành Kiệm lại quay về, ôm vò rượu tu ừng ực, chẳng nói chẳng rằng, uống hết phần của mình lại lấy của Vân Sơ uống.

Vân Sơ nhìn lên giá sách, đây không phải kho rượu, chỉ là quan giải nơi y làm việc, chẳng có nhiều rượu, nếu không y tiếp tục lấy xuống, cho hắn uống tới đái ra rượu thì thôi.

Thôi vậy, Vân Sơ cũng không có thời gian dây dưa với loại tiện nhân này, lấy ra một viên hồng bảo thạch to như trứng vịt đặt trước mặt hắn:" Lần đầu tiên ngươi làm huyện Trường An nát bét, ngươi chạy đi đâu?"

Bùi Hành Kiệm cầm viên bảo thạch lên soi dưới ánh mặt trời:" Tây Vực có thứ này sao, sao chưa bao giờ nghe thấy?"

Vân Sơ chẳng trả lời hắn:" Số lượng Hồ thương tới Trường An mấy năm qua đang giảm dần, dù ta đưa ra biện pháp giúp bọn họ giao dịch dễ dàng hơn, nhưng cũng chỉ là cách giữ người thôi. Điều này rất bất lợi cho kế hoạch làm giàu huyện Vạn Niên của ta, cho nên ta muốn tổ chức một thương đội lớn, đi sau vào các hoang, mạc sa mạc, tới nơi xa xôi nhất của Tây Vực, dọc đường thanh trừ đạo phỉ, mở ra thương đạo mới."

Bùi Hành Kiệm giấu luôn bảo thạch vào ống tay áo, tỉnh bơ nói:" Bản thân ta cũng đang mưu cầu vị trí An Tây đô hộ, chỉ là Tiết Nhân Quý đáng ghét muốn tranh với ta. Lần này ta tới là muốn được ngươi ủng hộ, để dọn sạch Tây Vực hỗn loạn."

"Xem ra ta không cần nhờ ngươi nữa, chúng ta giúp nhau đi, sau khi ngươi phát tài, huynh đệ chúng ta chia đôi."

Vân Sơ không nói không rằng giật lại vò rượu, rót một chén thong thả uống.

Bùi Hành Kiệm xuống nước:" Được, nếu ngươi giúp ta được vị trí này, ngươi bảy ta ba."

Vân Sơ thấy mình cần phải nói thẳng ra rồi:" Ta tổ chức hàng hóa, nhân thủ, dọc đường còn phải trừ yêu diệt ma, sẽ lấy thêm hai thành nữa."

Bùi Hành Kiệm vỗ bàn:" Chẳng lẽ ta chỉ còn một thành, thân là An Tây đô hộ, dù ngồi không ta cũng phải được ba thành."

"Một thành rưỡi, đây là phương án cuối cùng, ta đảm bảo lợi ích thu được vượt quá kỳ vọng của ngươi." Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Đồng ý thì ta dâng Vạn Niên huyện thông thương Tây Vực sớ, toàn lực tiến cử ngươi làm An Tây đô hộ, không đồng ý ở lại đây cải cách khảo thí."

"Tư lịch của ngươi chưa đủ, phải phát động Ôn Nhu dùng tới quan hệ của hắn. Ta nghe nói ngươi có quan hệ rất tốt với Lão Hoàng ở cục cung môn, ông ta cũng có thể giúp ngươi."

Vân sơ không mượn quan hệ bằng hữu đi làm việc cho người khác, nên hai người giải tán chẳng vui vẻ gì, tới tận khi đi rồi Bùi Hành Kiệm vẫn không trả viên hồng bảo thạch cho y.

Ôn Nhu nghe nói tới đi Tây Vực thì từ chối ngay, hắn là quý công tử, không tới chỗ man hoang ăn cát. Vân Sơ đặt viên kim cương lên bàn, hắn liền dứt khoát đi theo Vân Sơ.

Địch Nhân Kiệt nghe nói Vân Sơ đi Tây Vực thì mắng y làm nhục thân phận người đọc sách.

Sau khi thấy viên kim cường, hắn liền kiên quyết ủng hộ, đồng thời biểu thị, sẽ tìm ra tên Ba Cách Mạn kia, dọn đường đi Tây Vực cho y.

Bằng hữu phải như thế, Vân Sơ cảm động lắm, đâu giống tên tiện nhân trộm ngọc nào đó.

Ôn Nhu lập tức viết ( Huyện Vạn Niên, huyện Trường An thông thương Tây Vực sớ), Địch Nhân Kiệt lấy toàn bộ tư liệu về Ba Cách Mạn, tiếp nhận chuyện này thay Ân Nhị Hổ.

Vì thế Vân Sơ dẫn hắn tới địa lao huyện Vạn Niên.

Khi gặp lại Tô Lai Mạn thì Vân Sơ không nhận ra tên này nữa, hoặc có thể nói hắn chẳng còn là người nữa. Có điều sau khi xem khẩu cung Nhạn Cửu đưa cho thì Vân Sơ thấy cũng không cần Tô Lai Mạn làm gì.

Nhạn Cửu cắt yết hầu Tô Lai Mạn, từ cổ họng hắn phát ra âm thanh như tiếng thở dài, sau đó không còn động tĩnh gì nữa.

Địch Nhân Kiệt lấy đi khẩu cung, Vân Sơ thì về biệt viện của mình.

Đến buổi chiều Ôn Nhu đem tấu sớ ký tên hai người đưa lên ngự sử đài, ngự sử đài dùng khoải mã đưa tới cung Cửu Thành, đi đi về về những 600 dặm, nhanh cũng tốn năm ngày.

Văn Thành công chúa lần này về thăm người thân quá lâu rồi, khuê nữ ở nhà mẹ đẻ lâu thì người nhà mẹ đẻ khó chịu, nên khi nàng đi chỉ có thái tử Lý Hoằng tiễn chân.

Chẳng giống lần đầu nàng mang đội ngũ xa hoa rời Trường An, không có công tượng, không thư tịch, không có công cụ, không hạt giống, không cả lụa là gấm vóc, chỉ có một nỗi u sầu.

Có người cũ khóc thì có người mới cười.

Tân lang Hạ Lan Mẫn Chi cười vui vẻ vô cùng, thời khắc rời thành Trường An, hắn quay đầu ghi nhớ tòa thành hùng tráng này vào trong lòng. Hắn hi vọng một ngày mình dẫn quân đội quay về sẽ dựa theo hứng thú của mình mà phá hủy tòa thành này.

Nếu được, hắn giết sạch tất cả người ở đây.

Hôm nay đi chính là để ngày sau huy hoàng trở về.

"Phu quân, phu nhân Nhạn Môn công gửi thư nói, nhà họ chuẩn bị sản nghiệp ở Lạc Dương, hỏi chúng ta có làm cùng không"

Vân Sơ lắc đầu:" Cơ nghiệp nhà ta ở Trường An, không đi Lạc Dương, không cần bố trí sản nghiệp trước."

"Nếu phu quân tới Lạc Dương làm quan thì sao?"

"Ta sẽ không tới Lạc Dương đâu."

"Bà ấy nói, phu quân làm quan ở Trường An quá lâu sẽ xảy ra vấn đề."

"Tạ ơn Nhạn Môn phu nhân hộ ta, Trường An là lựa chọn cả đời của ta."

Ngu Tu Dung nói nhỏ:" Nhạn Môn huyện công thương tích tái phát, chân trái thối tới mắt cá nhân rồi, chắc là không còn bao lâu nữa."

"Ta đã kiến nghị ông ta cai rượu, cưa cái chân nát đó đi, ông ta không chịu, nói bệnh tật và rượu không liên quan, vẫn cứ ăn thịt uống rượu thống khoái, thế thì đáng đời thôi."

"Phu quân trước khi đi có đi bái phỏng ông ấy không?"

"Sao, nàng lo ta từ biệt lần này là vĩnh biệt à?"

Ngu Tu Dung thở dài không nói nữa, trước khi phu quân đi xa, nàng tránh nói lời không lành.

Trước khi có ý chỉ của hoàng đế, Vân Sơ không được có bất kỳ công tác chuẩn bị nào. Đợi ý chỉ đưa ra, y mới phát động người bất lương, phủ binh già, cứ khấu mã tặc nghỉ hưu, du hiệp Tân Phong, cùng bất kỳ co cháu Quan Trung hung hãn nào muốn đi Tây Vực kiếm tiền.

Vân Sơ không làm thì thôi, đã làm là làm lớn, càng không có chuyện phải dùng mưu mô lén lút như con khỉ già, y muốn tạo thành cả phong tào đi Tây Vực kiếm tiền cho sau này.

Nghĩ tới ngày tháng tới Tây Vực làm tên mã tặc tiêu diêu, Vân Sơ thấy người nóng bừng bừng rồi.

"Lần này võ tăng của Thiếu Lâm tự sẽ theo Na Cáp, chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ nó thôi." Con khỉ già rốt cuộc cũng làm được một việc nên hồn:

Vân Sơ rất hài lòng:" Ti Lộ Tư thì sao?"

"Hắn không muốn đi theo chúng ta, cho rằng không an toàn, hắn hi vọng đợi đại quân của Bùi Hành Kiệm lên đường thì đi theo."

Bình Luận (0)
Comment