Vân Sơ trước kia khi đi học từng học một câu y chỉ coi như trò cười, từ khi tới Đại Đường làm quan, y bắt đầu nghiền ngẫm lại câu nói đó.
"Tiểu chánh tại triều bất tại dân, đại chánh tại dân bất tại triều."
Ý tứ của câu nói này là, khi làm quan nhỏ, thì góc độ suy nghĩ là phải cho triều đình, chứ không phải là nghĩ cho dân chúng. Khi thành quan tương đối lớn, góc độ suy nghĩ đặt lên người dân chúng chứ không phải triều đình.
Khi làm quan tới mức độ nhất định mới hiểu được ý nghĩa của nó.
Vân Sơ hiện giờ đang ở dải phân cách.
Lúc mới đầu khi làm phường chính phường Tấn Xương, Vân Sơ làm rất nhiều việc, mục đích chính là để thu hút sự chú ý của hoàng đế và các đại thần.
Đợi khi thành huyện lệnh huyện Vạn Niên, cơ bản y làm một nửa vì triều đình, một nửa vì bách tính.
Lần này đi Tây Vực, hoàn toàn vì sự phát triển của Trường An, nói cách khác là vì bách tính, hoặc cũng có thể nói là vì bản thân.
Thời huy hoàng nhất của Trường An là ở Đại Đường, đáng tiếc là huy hoàng cuối cùng.
Trường An sở dĩ phồn thịnh, quan trọng nhất là vì liên thông với Tây Vực, thương cổ các nơi trong thiên hạ kéo tới, tạo ra sự phồn hoa của nó.
Nhưng tiềm lực của Quan Trung khai thác hết rồi, cái hồ nước này đang cạn, Vân Sơ phải mở rộng dòng sông thương nghiệp từ Tây Vực chảy tới Trường An.
Tránh để hoàng đế dẫn văn võ bách quan đi Lạc Dương rồi, Trường An vì không còn địa vị đặc thù mà thành mặt trời lặn.
Vì thế Vân Sơ sẵn lòng mang theo mọi lực lượng mình nắm giữ trong tay, thanh trừ mọi chướng ngại từ Trường An tới Tây Vực.
Y sẽ tắm máu tất cả thứ cản đường mình.
"Tên Nhị Bách Ngũ đó nóng ruột rồi ..." Lý Trị xem xong tấu sớ của Ôn Nhu và Vân Sơ đặt sang bên, nói với Vũ Mị đang rửa chân bên suối:
Nhìn bộ dạng hai người tựa hồ chưa từng phát sinh chút mâu thuẫn nào, không như nhân vật nhỏ, đôi khi vì chút xích mích mà cạch mặt cả đời.
Vũ Mị không đánh giá cao:" Thần đô sắp xây xong, kế hoạch di chuyển của triều đường cũng dần tiến hành, mộng tượng của Vân Sơ tan thành mây khói, y chỉ giãy dụa trước khi chết thôi."
Lý Trị buông tay nhéo tai con gấu ra, lại cầm tấu sớ lên đọc lần nữa:" Một Quan Trung hầu muốn thông qua tiền tài tiễu phỉ để duy trì Trường An, ít nhiều mất mặt triều đình, chỉ có y mới nghĩ ra chuyện như vậy."
"Sao bệ hạ không để ý y tổ chức một thương đội lớn chưa từng có, rõ ràng là muốn tuyên truyền sự phồn hoa của Trường An, lấy Trường An đấu lại thần đô của bệ hạ. Kỳ thực có chút ý đại bất kính đấy." Vũ Mị chỉ ra:
Lý Trị không hiểu:" Trường An của trẫm, thần đô cũng của trẫm, đại bất kính nàng nói ở đâu ra?"
Vũ Mị nhớ lại bộ dạng của Vân Sơ ngày hôm đó ở Đông cung, y dám từ chối ý chiêu lãm của nàng: "Giả như thần đô không bì được với Trường An thì sao? Thiếp cứ thấy chuyện này không đơn giản như y nói đâu."
Lý Trị cười nhạo:" Chuyện tên vương tử Ti Lộ Tư đó ở Tê Vân Tự, tưởng trẫm không biết sao?"
Vũ Mị nhìn Lý Trị rồi thở dài:" Anh minh không ai hơn bệ hạ."
Lý Trị ném tấu sớ sang bên:" Chuẩn!"
Vũ Mị ngạc nhiên:" Bệ hạ chuẩn cả cho Bùi Hành Kiệm làm An Tây đô hộ phủ à?"
"Bùi Hành Kiệm giúp trẫm mở đầu rồi, nói cho cùng hắn không phải quan văn thực sự, tranh đấu kiểu này không phải sở trường của hắn, trẫm không làm khó hắn nữa. Cho phép hắn rời Lại bộ, rời nhiệm An Tây đô hộ."
"Tiết Nhân Quý tới Bắc Đình đô hộ phủ."
Nghe hoàng đế ra quyết định, Vũ Mị vốn đang thư thái ngâm chân trong suốt rút bàn chân trắng muốt ra, đi tất, hài vào, gương mặt vốn nhẹ như mây bay gió thoảng, trở nên nghiêm túc:" Vân Sơ, Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý đều đi cả ..."
Lý Trị mất kiên nhẫn phất tay:" Đưa hết đi, để bên cạnh trẫm không còn ai, thoải mái cho đám loạn thần tặc tử ra tay."
"Bệ hạ không nên hành động theo cảm xúc như thế."
"Chẳng phải trẫm còn hoàng hậu đó sao?" Lý Trị cho hai tay vào ống tay áo rộng thùng thình, nhìn núi non trùng điệp:" Trẫm là hoàng đế, xử lý một tên tội thần, chỉ cần cử một ngục lại đi là đủ, cần gì dùng đại tướng, đó mới là cách làm của đế vương."
Vân Sơ nhận được ý chỉ của hoàng đế là bảy ngày sau khi Ôn Nhu dâng tấu.
Hoàng đế cho phép hai huyện Vạn Niên, Trường An tổ chức dân tráng bản địa rời Ngọc Môn quan tới các nước làm ăn, cho cho y một kim bài có thể tùy nghi hành sự ngoài Ngọc Môn quan.
Có điều sẽ phái người Bách kỵ ti đi cùng, làm hộ vệ thiếp thân cho Vân Sơ và Ôn Nhu.
Chuyện này trong dự liệu thôi, hoàng đế nói thẳng phái người Bách kỵ ti tới, mà không âm thầm an bài người vào đã là thể hiện tin tưởng của hoàng đế với thần tử rồi.
Còn thực sự có người Bách kỵ ti ngầm giám sát hay không thì không biết, tóm lại đây chính là ân điển đấy.
Bách kỵ ti giáo úy Trương Đông Hải khi gặp lại Vân Sơ hổ thẹn tới không ngẩng đầu lên được, hắn cho rằng trước kia mình lén đem tin tức của Vân Sơ báo lên hoàng đế là lừa dối tướng quân, phụ sự tin tưởng của tướng quân.
Vân Sơ tất nhiên chẳng thèm để ý, vì y phát hiện tên mật thám này từ lâu, thậm chí còn lợi dụng thân phận tiện lợi của hắn làm không ít chuyện. Thế nên thậm chí thấy tiếc cho hắn.
Một chiết trùng đô ý, nắm phủ binh một vùng đương nhiên là vinh quang hơn một tên giáo úy Bách kỵ ti rồi. Rất nhiều tướng quân, đại tướng quân của Đại Đường từ chiết trùng đô úy đi lên.
Giáo úy Bách kỵ ti coi như người thân tín nhất của hoàng đế, nhưng trong mắt bách quan là nô phó, ưng khuyển của hoàng đế thôi.
Dù giàu có, quyền lực tới mấy cũng chẳng bằng quan viên chính thống.
Hoàng đế phái tới tận năm giáo úy Bách kỵ ti, do Trương Đông Hải làm thủ lĩnh.
"Đáng tiếc Vương Đức Phát không tới, nếu không nhân mã của chúng ta đầy đủ rồi." Vân Sơ niềm nở chào đón Trương Đông Hải:
Trương Đông Hải thấy thế càng hổ thẹn:" Ngày trước ở Liêu Đông tác chiến cùng tướng quân là vinh hạnh của thuộc hạ."
Vân Sơ vỗ vai hắn trấn an:" Ngươi làm công việc này thì phải có nghĩa vụ bảo mật, sao phải thấy xấu hổ chứ? Không cần như vậy, chúng ta đều là thần tử của hoàng đế, chỉ có phân công khác nhau thôi."
"Bệ hạ cử ngươi tới làm ta rất mừng, ta muốn trước khi xuất phát, ngươi biên luyện đám ô hợp ta tập hợp được thành đội quân kỳ luật cho ta."
An bài như vậy chứng tỏ Vân Sơ không để bụng chuyện kia, Trương Đông Hải thực sự yên lòng, tướng quân vẫn tín nhiệm hắn như cũ, đem chuyện quan trọng như vậy giao cho hắn, đến khi xuất tái, hắn vẫn thống lĩnh đội quân này.
Trương Đông Hải thi lễ:" Nhất định không phụ sự kỳ vọng của tướng quân."