Tấu sớ vừa được hoàng đế phê chuẩn, Vân Sơ liền bận tối mặt, dùng vài câu đuổi Trương Đông Hải đi làm việc lại cùng Vạn chủ bạ, một tên mật thám khác bị phát hiện mà chưa biết thảo luận các loại hàng hóa mang theo.
Vân Sơ muốn khai thác thị trường cực lớn chưa ai khai thác ở Tây Vực, đó là số lượng mục dân bình thường đông đảo.
Thế nên những thứ như lụa, giấy, sách, bút mực, đồ gốm sẽ chỉ mang rất ít.
Bọn họ cần là nồi sắt, ấm nước, dao xén lông cừu, dùi khâu da cừu, kim chỉ, nhưng nẹp sắt đề cố định lều, còn cả cưa, rìu. Đồ nhuộm để bôi lên người, và lá trà giúp họ bổ sung vitamin.
Tất nhiên Vân Sơ chỉ soạn ra danh sách hàng hóa thôi, còn liên hệ thương nhân nào cung cấp hàng thì mặc Vạn chủ bạ quyết định, chỉ có một yêu cầu duy nhất, không cho đám người huân quý, hoàng hậu, hậu tộc dính líu vào.
Vân Sơ tin Bách kỵ ti không để lọt đám trá hình vào.
Lệnh động viên phát ra ở hai huyện, bách tính đang lờ đờ sống dở chết dở vì cái nóng tháng bảy tức thì tích cực hẳn lên, đâu đâu cũng thấy những đám đông năm bày người tụ tập bàn tán, nội dung chỉ có một ... Theo huyện tôn đi kiếm tiền.
Có tiền lệ lần trước theo huyện tôn phát tài ở Liêu Đông rồi, nên chỉ trong ba ngày, Vân Sơ thu được danh sách vạn người, cổng huyện nha Vạn Niên vẫn chật ních, không ai qua lại nổi.
Toàn quân Tả vũ vệ mới chỉ có một vạn hai, Vân Sơ tất nhiên không thể đêm đội quân lớn như thế đi Tây Vực, nếu không thì không còn là đi làm ăn nữa, mà là đi cướp rồi.
3000 người, đó là con số mà Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt cân nhắc kỹ càng đưa ra, thêm vào 1000 người của thương đội đi cùng, nhân số xuất tái khống chế ở chừng 4000 người.
Ai được tuyển thì hớn hở ra mặt, dù phải tự chuẩn bị chiến mã, giáp, vũ khí, bọn họ cũng đi.
Khi quân đội tập hợp chẳng hề có tiếng khóc vang vọng cầu Hàm Dương, chỉ có tiếng hô khảng khái sau này phát tài mời ngươi uống rượu.
Vân Sơ thấy cảnh này suy nghĩ đầu tiên là --- Hoạt động này nên tổ chức mỗi năm một lần.
Thậm chí y muốn quanh năm có hai đội ngũ, trạng thái tốt nhất là một ở Tây Vực, một ở Trường An. Đợi đội ngũ ở Trường An tới Tây Vực thì thương đội Tây Vực cũng vừa vặn dọn hàng hóa trở về.
Cứ như thế mười năm thôi, dù chỉ lấy hai chân mà dẫm thì cũng dẫm ra con đường tơ lùa huy hoàng vô cùng rồi.
Lần này không chỉ bách tính muốn đi mà những hiệu buôn có tiếng ở trong thành Trường An đều sẵn lòng gia nhập chuyến làm ăn đường dài chưa từng có này.
Đói với các thương cổ mà nói, có ba nghìn đại quân bảo vệ thì không còn nghi ngờ gì nữa, đây là chuyến làm ăn chỉ lãi không lỗ.
Nhất là đối với những thương cổ thường làm ăn với người Tây Vực thì càng hiểu làm ăn ở nơi đó cơ bản ngang với đi làm cường đạo. Huyện tôn mang theo số phủ binh bằng với hồi đi Liêu Đông, thế nên ai cũng nghĩ, huyện tôn đi cướp phát tài.
Nếu trong quá trình đó, nếu gặp phải quốc gia nhỏ vô danh, thế thì trúng lớn rồi .... Nói không chừng còn có thể phát động một cuộc chiến diệt quốc.
Chuyện này đúng là quá oan uổng cho Vân Sơ rồi, y không định đi ăn cướp, y thực sự muốn làm ăn đàng hoàng với bách tính Tây Vực, để thương đạo hỗn loạn thiếu trật tự thành chính quy.
Chứ cướp thì được mấy lần? Sói nhiều thịt ít, rất dễ biến Tây Vực thành chốn không người.
Nhưng quá trình chuẩn bị cũng không hẳn xuôn xẻ, cùng với việc đám người huân quý đại tộc phát hiện ra mình không có phần ở bữa tiệc linh đình này thì từ hưng phấn thành tức giận, rắc rối cũng kéo tới …
Trong căn phòng lớn ở phủ Anh quốc công, hơn mười thị nữ xinh đẹp đứng bốn phía đợi hầu hạ, không khí mang cái mùi xa hoa dâm dục vô kể.
"Lần này ngươi thực sự định đi tới phía tây thành Toái Diệp à?" Lý Tích dựa lưng vào cái gối lông cừu cực lớn, tay cầm ngọc như ý vừa gãi lưng vừa thong thả hỏi:
"Ở nước Tát Lan có một ít bảo tàng phải lấy, không chừng hạ quan phải đi Đại Thực một chuyến." Vân Sơ không che giấu, nói thẳng luôn mục đích chuyến đi này của mình:
Lão già này nhìn có vẻ chẳng quản chuyện gì nữa, nhưng chuyện lớn xảy ra ở Trường An thời gian qua có cái nào không thấy bóng dáng của ông ta.
Nhà bọn họ vốn không có nhân tài, có mỗi tên trưởng tôn thì giống thứ tai họa chứ không phải nhân tài, nên lão già bày ra bộ dạng nghỉ hưu rồi không quản việc gì nữa.
Bây giờ thằng tôn tử tai họa ở Thổ Cốc Hồn sắp thành Thổ Cốc Hồn vương rồi, tuy Thổ Cốc Hồn là phiên dậu của Đại Đường, nhưng chỉ cần Từ Kính Nghiệp không làm gì tổn hại lợi ích Đại Đường, Đại Đường mặc kệ hắn.
Tôn tử phản tặc giờ thực sự biến thành cường đạo rồi, lại còn làm ra một cơ nghiệp lớn, trái tim vốn khô héo của lão già dần dần tích cực trở lại, không chịu yên phận nữa.
"Ngươi sẽ không đột ngột rẽ từ Tây Vực sang Thổ Cốc Hồn, diệt Từ Kính Nghiệp chứ?"
Vân Sơ đảm bảo:" Anh công yên tâm, thương đội của hạ quan không qua Biển Đô Khẩu, cũng không tới Thổ Cốc Hồn."
"Được rồi, chúng ta nói thẳng đi, lần này lão phu đàn hặc ngươi tội tự ý biên luyện phủ binh, vượt quá chức quyền một huyện, thực ra chỉ để muốn hỏi ngươi, ngươi làm ra chuyện lớn như thế, vì sao không cho bất kỳ huân quý nào tham gia, thế là ý gì?"
Huyện Vạn Niên hết rầm rộ tuyển người lại luyện quân, làm cả Trường An xôn xao, biết Vân Sơ dẫn người đi phát tài, ai nấy mắt đỏ ngầu kéo tới huyện nha Trường An, thông qua mối quan hệ muốn nhét người mình vào đội ngũ này, nhưng Vạn chủ bạ chỉ chọn hiệu buôn không có bối cảnh, còn dính dáng tới huân quý thì loại bỏ hết.
Khỏi phải nói, tấu chương đàn hặc Vân Sơ lại ầm ầm đổ tới cung Cửu Thành, trong đó Lý Tích lời lẽ đanh thép, thiếu điều bảo y mưu đồ bất chính thôi. Tuy hoàng đế chẳng thèm trả lời, nhưng ai cũng biết Anh công bất mãn với y rồi.
Danh vọng của Lý Tích sau chuyến đông chinh vô cùng lớn, binh tốt bình thường coi ông ta như thần tướng, khiến phủ binh biên luyện hoang mang.
Chuyện này không tới mức có người rút khỏi chuyến đi sắp tới, nhưng bàn tán, lo âu là không tránh khỏi, ảnh hưởng tới chuyện huấn luyện, Trương Đông Hải phải tới tìm Vân Sơ nói chuyện.
Nên mới có chuyện Vân Sơ đi tìm Lý Tích, y cũng lường trước được chuyện này rồi, chẳng chút khách khí nói:" Huân quý chẳng phải ăn tới béo như lợn rồi sao, chẳng phải lần trước phá hạ quan trồng bông, không cần thay đổi hiện trạng sao? Anh công khi đó nói hạ quan dệt hoa trên gấm, suýt nữa gây loạn sao? Hạ quan khi đó mới biết mình lỗ mãng."
"Hạ quan lần này không đưa huân quý đi theo là lo cho họ đấy, sợ họ đang yên lành, lần nữa vì lợi ích mà xung đột, thế thì tổn hương hòa khí. Lại lo họ béo quá rồi, lợn béo bị thịt. Không ngờ hạ quan lo cho họ, họ lại nghĩ hạ quan có dụng tâm, đúng là thứ không biết lòng người tốt."