Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 749 - Q3 - Chương 257: Lần Giữ Lại Cuối Cùng. (2)

Q3 - Chương 257: Lần giữ lại cuối cùng. (2) Q3 - Chương 257: Lần giữ lại cuối cùng. (2)

Lý Tích rút gậy bạch ngọc như ý gãi lưng ra, tay xiết chặt, xem chừng muốn đập vào mặt Vân Sơ lắm, nhưng lời đó đúng là do ta nói ra, không ngờ bị Vân Sơ dùng để cắn trả, mặt mày cực kỳ khó coi:" Ngươi đưa đám ngươi nghèo đó theo thì có tác dụng gì với Đại Đường?"

Vân Sơ cũng thu lại giọng điệu mỉa mai:" Một quốc gia tối kỵ người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo, đây là nguồn gốc bất ổn."

"Cho nên một quốc gia trạng thái tốt nhất là phải để người ở tầng cấp không nghèo, không giàu càng nhiều càng tốt. Nói ra họ mới là người hữu dụng nhất với quốc triều."

"Lần này hạ quan dẫn đi 3000 người nghèo, chưa tính thương cổ, quay về sẽ có thêm 3000 người không giàu không nghèo. Mỗi năm thêm vài nghìn người như thế, người nộp tô dung điều nhiều lên, Đại Đường mới cường thịnh được."

Lý Tích trừng mắt nhìn Vân Sơ, thấy y vẫn ngồi thẳng tắp trước mặt, không có ý thoái nhường, thở dài:" Giờ đến cả loại nhãi con miệng còn hôi sữa như ngươi cũng dám lớn lối trước mặt lão phu rồi, có phải cho rằng lão phu đã già, không giết được người không?"

Vân Sơ nhìn lại ông ta:" Thiếu niên phải tránh sắc, trung niên tránh giận, tuổi già tránh tham."

"Nói hay lắm, nhưng lão phu không nghe, có chuyện muốn thương lượng với ngươi đây."

Câu này nói ra, đám thị nữ đứng bốn xung quanh hầu hạ rút đi như thủy triều.

Đợi trong phòng chỉ có hai người, Lý Tích mới nói:" Giúp ta đưa thuốc nổ tới cho Từ Kính Nghiệp."

Vân Sơ thoáng cái mắt sắc bén như chim ưng, từ từ lắc đầu:" Chuyện này không thể làm."

Lý Tích gằn giọng uy hiếp:" Để Từ Kính Nghiệp đứng chân ở Thổ Cốc Hồn cũng có phần của ngươi, bao năm qua lão phu gánh tiếng oan hộ ngươi, giờ tới ngươi phải gánh chứ."

Năm xưa đúng là Vân Sơ kiến nghị Từ Kính Nghiệp đi cùng Trương Giản Chi đi Thổ Cốc Hồn, lúc Từ Kính Nghiệp lần đầu thất bại ôm đầu chạy về Trường An cũng là do Vân Sơ cho hắn miếng ăn, không ngờ bị lão già này lợi dụng uy hiếp, có điều Vân Sơ chẳng sợ:" Chuyện mất đầu, chẳng ai làm."

Lý Tích mặt lanh tanh:" Nếu ngươi không chịu gánh tội cho lão phu, vậy nhất định không chịu gánh tội cho Trường Tôn Vô Kỵ, không để ông ta có đường chạy về phía tây. Lão phu muốn lời hứa này."

Vân Sơ không bận tâm ông ta gài bẫy gì ở chuyện này, lôi kéo y vào đấu tranh, hay chỉ thăm dò, y lấy bất biến ứng phó vạn biến, quay lại chủ đề kia:" Ngài đừng để ta phát hiện Từ Kính Nghiệp có thuốc nổ, nếu không ta là người đầu tiên xin bệ hạ diệt hắn."

Lý Tích hít ra thở vào mấy lần, rốt cuộc xác định không cách nào giữ được người này, phất tay:" Đi đi, nếu ngươi nhất định muốn đi theo con đường này, vậy sau này phải xem tạo hóa của ngươi."

"Thần đô đã xây gần xong rồi, không bao lâu nữa các vị sẽ theo bệ hạ tới thần đô, thành người Lạc Dương, chuyện của các vị chẳng liên quan gì tới người Trường An như ta. Anh công ngài bảo trọng."

Vân Sơ nói xong chắp tay một cái rời phòng khách Lý gia, khi đi qua hành lang, ở đó có rất nhiều người, y đều quen cả.

Đám người này tới đây làm gì không nói cũng biết, đợi Lý Tích thuyết phục được y, sau đó nhảy vào tranh nhau đi Tây Vực phát tài thôi.

Có điều qua thái độ lạnh nhạt của Vân Sơ thì biết hỏng rồi, ai nấy gườm gườm nhìn y thù hận.

Vân Sơ cười khẩy, đám người này cách đây không lâu đâm sau lưng y chuyện trồng bông, quên thật là nhanh. Đại đa số là những người năm xưa tới nhà y ăn tiệc bàn dài, hôm đó coi y như vãn bối, đâu ngờ một ngày đi qua nhau không thèm chào hỏi thế này.

Vinh quang thời Trinh Quán rời xa bọn họ rồi, giờ để lại chỉ còn đám người tham lam.

Vân Sơ vốn đi xa đột nhiên quay lại, tới trước Lương Kiến Phương ngồi xe lăn, nói:" Cưa chân đi, mấy ngày tới ta đang rảnh, có thể cưa cho ông."

Lương Kiến Phương cứng đầu giơ bầu rượu lên:" Thân thể lông tóc do cha mẹ ban cho, không dám vứt bỏ."

Vân Sơ cười lạnh:" Đừng ương bướng, lúc đau đớn phát tác, dù ông rèn bằng sắt cũng phải khóc."

Lương Kiến Phương lắc đầu:" Dù có cưa cũng không làm phiền tới ngươi, ta lo bị ngươi cưa mất chân lành."

Ông ta nói thế Vân Sơ nhún vai biểu thị tiếc nuối, lần này dứt khoát bỏ đi, chút ân nghĩa cuối cùng cũng hết qua câu nói vừa rồi.

Vân Sơ vừa đi một cái, đám tướng lĩnh tràn vào phòng Lý Tích, Trình Giảo Kim nóng ruột hỏi ngay:" Không thuyết phục được y sao?"

Lý Tích gật đầu, nói với Tô Định Phương:" Ông không được buông binh quyền."

Tô Định Phương thở dài, chỉ đành chấp nhận.

Lý Tích lại nói:" Trường Tôn Vô Kỵ xong rồi, thái tử tẩy mã Vi Quý Phương, giám sát ngự sử Lý Sào thân mật với Trường Tôn thị bị đàn hặc kết bè kết đản, nay đã vào ngục."

"Bệ hạ giao quyền thẩm vấn hai người này cho Hứa Kính Tông, lão phu cho rằng đây không phải thẩm vấn bình thường đâu."

Trình Giảo Kim bóp tay:" Bọn họ dù sao là người thân, Trường Tôn lão nhi có thể nói là bế hoàng đế lên hoàng vị, thế mà cũng ra tay được à? Bệ hạ không sợ tổn hại tiếng nhân nghĩa à?"

Lý Tích cười nhạt:" Hán Văn Đế giết cữu cữu duy nhất là Bạc Chiêu có nửa phần do dự không? Dù giết thân cữu cữu, Hán Văn Đế vẫn để tiếng thơm muôn đời, thanh danh chẳng hề ảnh hưởng."

Tô Định Phương lòng phiền muộn:" Trong thập lục vệ đã có mười bốn vệ nguyện chết vì hoàng đế, chiết trùng giáo úy thiên hạ có chín thành nhận ân đãi ngộ của hoàng đế. Nhân thủ chúng ta có thể dùng hữu hạn, sau này cẩn thận mà sống đi."

Nhớ năm xưa đám người họ vì tránh hoàng đế nghi kỵ, nên không muốn tỏ ra quan hệ mật thiết với tướng lĩnh phía dưới, kể cả tướng quân khải hoàn bị lạnh nhạt, ném họ vào tay quan văn xâu xé.

Bởi thế mới có chuyện phường Tấn Xương tổ chức tiệc bàn dài vì tướng sĩ mừng công, thu được danh vọng cực lớn, khi đó ai cũng coi khải hoàn được bách tính phường Tấn Xương chiêu đãi là vinh quang. Bọn họ vì thế kéo hết tới nhà Vân Sơ ăn tiệc, muốn kéo y vào đội ngũ này, cho rằng làm thế đủ khiến y cảm động một lòng với tướng môn.

Khi đó Vân Sơ chỉ là một thái học sinh, một phường chính bé xíu, bởi thế đương nhiên trong mắt đại lão tướng môn công lao hiển hách, tới nhà y ăn một bữa cơm là ban ơn lớn rồi. Thế nên khi phường Tấn Xương nổi lên, hiển nhiên nghĩ chuyện này có công của mình, không ít người trong họ muốn y báo đáp, muốn y giao ra chuyện kinh doanh chăn bông, muốn y nhập lương thực cho Nhà ăn lớn.

Không nghĩ thằng nhãi đó cứng đầu như vậy, phản ứng mạnh như vậy, ai đưa ra yêu cầu, y cắt đứt ngay, đến Tết cũng không cần lễ vật qua lại nữa.

Lúc đó tướng một cũng không bỏ thể diện xuống, va chạm mỗi lúc một gay gắt, kết quả là không còn đường quay đầu như bây giờ.

Hôm nay Anh công dùng tới chút hương hỏa cuối cùng cũng không níu giữ được y.

Ai nấy thở dài, lần lượt rời phủ Anh quốc công.

Bình Luận (0)
Comment