Cuộc viễn chinh Liêu Đông có thể nói là thời khắc vinh quang cuối cùng của tập đoàn võ tướng thời Trinh Quán.
Sau cuộc chiến, bọn họ đều có được vinh diệu cao nhất, phong thưởng lớn nhất, đó cũng là tưởng thưởng cho cả đời chinh chiến của họ.
Hoàng đế hi vọng họ thích ứng với thời đại mới, nhưng bọn họ không thích ứng được, ai có thể chấp nhận buông bỏ quyền thế khi ở đỉnh cao? Bọn họ được thưởng rồi, nhưng họ lại muốn nhiều hơn, ỷ công lao của mình làm càn, đâm sau lưng Vân Sơ chỉ là chuyện rất nhỏ thôi, cả chuyện tày trời như tranh đoạt mục trường Âm Sơn cũng dám nhảy vào.
Bọn họ không thích ứng được với thời đại mới, vậy đợi dần tiêu vong đi.
Vân So rời phủ Anh công, suy nghĩ một lúc rồi thở dài bất lực, tới phủ Lương Kiến Phương, tuy biết ông ta không ở nhà, vẫn kiên trì tới bái phỏng.
Lương Kiến Phương là loại hán tử vì huynh đệ mà đổ máu, nhưng hành vi đó dùng trên quan trường thì cực kỳ ngu xuẩn.
Ông ta có hai nhi tử, tính cách giống ông ta y hệt, lão đại thì làm giáo úy chiết trùng phủ ở Càn Châu Giang Nam Đạo xa xôi, lão nhị thì làm bì tướng bé xíu ở nha môn Tả vũ vệ kinh thành.
Bọn họ đều là người thật thà, tính khí rất tệ, không biết làm quan. Lão đại vì nghĩa khí mà thu nhận cho bằng hữu phạm tội, giờ bị cách chức đợi xét xử. Lão nhị vì cứu ca ca mà đi tặng quà cho ngự sử, bị nhà người ta giữ lại lễ vật sau đó tố cáo tội hối lộ ngự sử.
Vân Sơ luôn nhớ ơn Lão Lương, dù lão già ngu xuẩn đó vì đám bằng hữu mà dứt tình với y, y không thể bỏ rơi ông ta.
Nói chuyện với lão già đó rất vô nghĩa, chỉ cần nói chuyện gì, ông ta nhất định muốn Vân Sơ giúp đám huynh đệ của ông ta trước, sau đó mới tới nhà mình.
Lương Kiến Phương có một hảo hữu tên là Cao Tằng Sinh, năm xưa liên hợp với Đường Phụng Nghĩa vu cáo Lý Tịnh mưu phản. Kết quả tra ra là bịa đặt, thế là Cao Tằng Sinh bị tước bỏ quan chức đầy đi biên cương, vĩnh viễn không dùng.
Vốn cái loại vu oan người khác thì không bằng cứt chó, ai nấy tránh xa, nhưng Lương Kiến Phương lại không ngừng cầu xin cho Cao Tằng Sinh, còn hi vọng hoàng đế dùng công lao của mình xóa tội cho người ta.
Thái tông hoàng đế thương hại ông ta ngốc nên không chấp, đương kim hoàng đế thấy ông ta không thể nói được, cũng không chấp. Tới tận bây giờ cả nhà Cao Tằng Sinh vẫn ở nơi biên hoang.
Lão Lương chính là con người vậy đấy, Vân Sơ chẳng giận ông ta được lâu.
Chu phu nhân gặp Vân Sơ bắt đầu rơi nước mắt, chỉ cầu xin Vân Sơ đi Tây Vực dẫn theo tôn tử Lương Anh đề bồi dưỡng.
Đây cũng là mục đích của Vân Sơ.
Khi y chuẩn bị dẫn Lương Anh sửa soạn chỉnh tề rời phủ thì Lão Lương đau tới rên hừ hừ về, bắt gặp Vân Sơ với tôn tử sửa soạn đi xa.
"Ngươi định dẫn tôn nhi ta đi đâu?"
"Đi Tây Vực, dùng như súc sinh."
"Mang theo cả Cao Thành, Cao Lượng được không, thế là ngươi có thêm hai con súc sinh để dùng."
Vân Sơ khinh bỉ:" Năm xưa ta tới phủ dạy học cho ông, suýt bị ông đánh chết, nay ta mang tôn nhi ông đi để hành hạ hắn trả thù. Người khác không thù không oán, ta hại con cháu họ làm gì?"
Lương Kiến Phương nghe vậy thì buồn bã, quay sang nhìn tôn nhi mười bảy cao lớn như nghé non, dặn dò:" Đừng tiếc mạng, nếu không chẳng học được bản lĩnh đâu."
Chu phu nhân đi tiễn tôn nhi bịt miệng lão già cố chấp, kéo ông ta vào nhà.
Vân Sơ cau mày, bảo với Lương Anh:" Sau này có cơ hội giết chết tên họ Cao cho ta."
Lương Anh gật mạnh đầu:" Tiểu chất sớm có ý đó từ lâu."
Vân Sơ thở phào vỗ vai hắn, may quá, Lão Lương chưa hại tới tôn nhi mình.
Khi Vân Sơ dẫn Lương Anh tới quân trại ở bên Khúc Giang thì nơi này khắp nơi đốt lửa, uống rượu ca hát, hán tử hô hào đọ sức, trông như cái trại thổ phỉ.
Trong số nhân tuyển chọn ra lần này, bốn thành là phủ binh đi theo Vân Sơ xuất chiến Liêu Đông, chỉ có bốn thành vì số còn lại giờ chỉ lại nắm xương tàn thôi. Ba thành là đám đại đạo, phỉ tặc mã tặc đã nghỉ hưu, còn lại ba thành là người bất lương ở huyện Trường An.
Bảy thành là người mình, sẽ chuyên tâm đi Tây Vực làm ăn, thuận tiện diệt mã tặc, thổ phỉ, sơn tặc, sa đạo trên đường. Còn ba thành đại đạo phỉ tặc về hưu kia thì nhiệm vụ chính là tới Đại Thực, tìm bảo tàng phục quốc của Tát San.
Vân Sơ không hề có ý giúp Ti Lộ Tư phục quốc, một cái quốc gia đã định sắn bị quét vào đống rác lịch sử thì không cần sống lại.
Số tiền tài kia dùng cho người sống là tốt nhất.
Đây là lần đầu tiên Lương Anh vào quân doanh sau khi trưởng thành, từ khi gia gia hắn rời vị trí Hữu vệ đại tướng quân, quân đội với hắn mà nói xa xôi lắm rồi.
Theo Vân Sơ vào quân trướng, Lương Anh tự động bỏ hành lý xuống, cầm lấy mã sóc đứng ở cửa quân trướng làm thân binh.
Ôn Nhu thì bận rộn trong quân trướng rất lâu rồi, thấy Vân Sơ về thì chỉ đống văn thư trên bàn:" Cho dù bệ hạ đồng ý rồi, người ta vẫn dùng trình tự gây phiền toái cho chúng ta, ở đây có văn thư của binh bộ, hộ bộ, lại bộ, công bộ .. Mỗi cơ cấu này đều phải qua một lượt lấy dấu. À phải, ta còn thu được văn thư của thiếu giám phủ nữa, vừa mới tới thôi."
"Có đám thiếu giám phủ này là trắng trợn nhất, mở mồm chỉ có một mục đích đòi tiền ... Bọn họ muốn chia phần lợi ích chúng ta mang về."
"Ta nói này, chúng ta có nên thương lượng lại chuyện gạt bỏ toàn bộ huân quý quan phủ ra khỏi chuyến đi này không? Nếu không dù chúng ta bình an trở về cũng thành bia cho muôn mũi tên nhắm vào."
Đây là trò của tập đoàn quan văn, bọn họ không có người đứng ra đối thoại được với Vân Sơ như Lý Tích, cho nên lấy trình tự công tác gây sức ép, buộc y phải ngồi vào bàn đàm phán.
Vân Sơ khịt mũi, lão tử thời gian trước bị cả triều đàn hặc còn chẳng sợ bọn chúng, đến khi mang đống tiền về còn sợ ai? Tới khi đó cùng lắm nhả ra ít lợi ích để chúng lao vào cắn nhau là được.
Lão tử đi mạo hiểm, còn chưa kiếm được cái gì mà các ngươi đòi chia chác rồi, không thể chiều cái thói xấu đó được.
Y quyết định mặc xác.
"Bây giờ thái tử giám quốc, chuyện thủ tục nhờ nó lo liệu là đủ."
Ôn Nhu cau mày:" Thời điểm mẫn cảm thế này công khái thể hiện thân cận với thái tử có tốt không?"
"Hả? Ta đã bao giờ giấu chuyện thân cận với thái tử đâu."
"Thà để người ta biết chứ đừng để người ta thấy, đó là yếu quyết làm quan, ngươi đâu phải không biết."