Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 751 - Q3 - Chương 259: Hổ Con Ra Oai.

Q3 - Chương 259: Hổ con ra oai. Q3 - Chương 259: Hổ con ra oai.

Vân Sơ cầm đống văn thư đòi tiền lên liếc sơ qua, lý do rất đường hoàng, không bắt bẻ gì được, nếu y chạy tới từng nha môn xin được phê duyệt có mà tới năm sau chẳng xong:" Với tính đa nghi của bệ hạ, nếu quang minh chính đại thân cận với thái tử, có khi bệ hạ không nghĩ nhiều. Dù sao thái tử là trữ quân, sớm muộn cũng phải có nhân mã riêng, đó là điều hoàng quyền cho phép."

"Lén lén lút lút tiếp cận thái tử mới khiến bệ hạ liên tưởng tới âm mưu. Ta cảm thấy từ nhỏ tới lớn bệ hạ thấy quá nhiều âm mưu, nên cực kỳ phản cảm."

"Thế nên mai ta quang minh chính đại cầu kiến thái tử, nhờ thái tử giúp giải quyết những việc chúng ta không làm được."

Ôn Nhu nheo mắt nghi ngờ:" Ngươi thực sự tính toán như thế chứ không phải cái tính cứng đầu của ngươi phát tác?"

Vân Sơ vỗ ngực:" Mỗ làm gì chẳng có tính toán kỹ càng."

Câu này coi như nửa đúng nửa sai đi, Vân Sơ làm gì đúng là có tính toán, nhưng tính toán dựa trên cơ sở yêu ghét cá nhân y chứ không phải phương án tối ưu. Tính hâm dở của tên này nó thế, Ôn Nhu đành chịu:" Được rồi, hi vọng ngươi làm thế sẽ không xảy ra thêm chuyện gì xấu."

"À phải rồi, trong đội ngũ của chúng ta có vài tên phi tặc hành vi không đàng hoàng, ta chặt đầu rồi."

Vân Sơ không hài lòng:" Đã vào đây rồi mà bọn chúng không chịu yên phận à?"

Ôn Nhu hậm hực:" Chắc là quen rồi, trộm luôn đồ của người mình."

"Bọn chúng trộm cái gì?"

"Có mấy phủ binh mang theo tương ớt xào, đám phi tặc ăn xong không thể quên được, thế là đi ăn trộm."

Nghe chuyện này liên quan tới tương ớt xào, thái độ Vân Sơ thay đổi hắn, hứng thú hỏi:" Nói chi tiết xem, Nhà ăn lớn mới đưa ra bán lượng nhỏ thứ này nửa tháng trước, phủ binh lấy đâu ra thế?"

Ôn Nhu tựa cười tựa không nói:" Đông cung."

Vân Sơ hít hơi như đau răng:" À cái thằng nhãi khốn kiếp này cũng biết gài người vào đội ngũ của chúng ta rồi đấy hả?"

Ôn Nhu xua tay:" Ta thấy ngươi nghĩ sai rồi, là bệ hạ gài người vào đội ngũ của chúng ta mới đúng, ta đoán thái tử điện hạ sợ chúng ta không biết, cho nên dùng tương ớt xào nhắc chúng ta đấy."

"Ôi, thái tử được bao tuổi đâu, vậy mà biết dùng thủ đoạn với cha mình rồi, xem ra cuộc sống sau này của chúng ta không tốt đẹp như ngươi nghĩ đâu."

Có lẽ nhiều người nghĩ như Ôn Nhu, nhưng mà với Vân Sơ, Lý Hoằng có ưu tú xuất sắc tới mấy cũng chỉ là tên thái tử xúi quẩy mà thôi.

Do văn võ bá quan không rời Trường An, bởi thế triều hội vẫn diễn ra như thường.

Lý Hoằng tất nhiên là người ngồi trên cao nhất, nó không ngồi ở cái ghế giường cực lớn mà cha nó hay ngồi, mà bày một cái bàn nhỏ, ghế nhỏ, mặc cổn phục màu vàng của thái tử, tiếp nhận lễ nghi của thần tử, sau đó xử lý triều chính cứ như thật vậy.

Có điều đại bộ phận thời gian nó chỉ là người nghe, xử lý triều đường là thị trung Tân Mậu Tương, quang lộc đại phu Hứa Kính Tông, trung thư lệnh Lý Nghĩa Phù vừa từ Triệu Châu về. Ba người này sau khi liên hợp quyết định chuyện gì thì phải giải thích rõ ràng vì sao làm thế, lợi ở chỗ nào cho Lý Hoằng Nghe.

Vân Sơ ở dưới cũng nghe thấy rất rõ ràng.

Gian thần không phải lúc nào cũng làm chuyện hại dân hại nước, khi xử lý chuyện bình thường, bọn họ vẫn giữ đạo đức nghề nghiệp, công bằng, công chính xử lý việc xảy ra khắp nơi.

Vài việc xử lý chẳng những hợp tình hợp lý còn lão luyện, làm Vân Sơ ở dưới tán thưởng không thôi.

Lý Hoằng cực kỳ trân trọng cơ hội trải nghiệm làm hoàng đế này, mỗi việc tấu lên, dù là chuyện nhỏ nhất đều hỏi tới tận gốc rễ. Ba người Lý Nghĩa Phủ cũng nhân cơ hội này đem từng chuyện giảng giải tỉ mỉ.

... Cuối cùng khiến cho một thứ sử cà nhà bị đày đi Tây Vực không được ân xá. Đối với kẻ tham ô của công, Lý Hoằng làm thế là rộng lượng rồi.

Xử lý triều chính như thế làm thời gian bị kéo dài, mọi người đành phối hợp thành công cụ học tập của Lý Hoằng.

Khi thấy Lý Hoằng hài lòng gập tấu chương cuối cùng lại, ai cũng nghĩ hôm nay vậy là xong, không ngờ nó hỏi Lý Nghĩa Phù:" Thái phó, thời gian trước bệ hạ đã hạ chỉ cho Vân khanh, Ôn khanh đi Tây Vực khai thác thương đạo, vì sao tới nay vẫn lề mề chưa làm?"

Nhìn Lý Hoằng lấy từ dưới bàn ra một chồng văn thư dày, mặt Lý Nghĩa Phù co giật như bị ong đốt, ông ta đoán ngay được đó là cái gì:" Bẩm bệ hạ, Đại Đường từ khi lập quốc đã có pháp độ, trước khi xử lý việc gì, phải nghiên cứu, thẩm hạch, khi xác định có lợi mới thực thi."

"Làm như thế khiến quy trình làm việc hơi chậm, nhưng ổn thỏa. Nay quốc thổ kéo dài vạn dặm, làm việc lại càng không thể gấp, có như thế quốc gia mới ổn định, bốn biển mới thanh bình."

"Từ khi bệ hạ phê duyệt tấu sớ của huyện lệnh Trường An, Vạn Niên tới nay, mới qua mười hai ngày, đã xử lý tới mức này là gấp gáp lắm rồi, sao có thể đẩy nhanh hơn được."

Lý Hoằng đứng dậy thi lễ với Lý Nghĩa Phù:" Đa tạ thái phó chỉ điểm, có điều ta thấy chuyện này khác."

Hứa Kính Tông nói:" Thái tử, chuyện trong thiên hạ đều phải đối xử như nhau, sao chuyện này có thể khác?"

Nghe thấy lão sắc quỷ hỏi có gài bẫy khiến Vân Sơ không khỏi lo lắng Lý Hoằng nói sai.

Lý Hoằng cau mày, bực mình nói:" Khác ở chỗ chuyện này được phụ hoàng hạ chỉ đồng ý. Vậy bản cung phải làm tốt, làm cho ổn thỏa trong thời gian ngắn, nếu ta không ưu tiên xử lý chỉ lệnh của phụ hoàng, vậy phụ hoàng cần ta làm thái tử làm gì?"

Câu này phát ra, đám đại thần phía dưới thì thầm bàn tán, khắp nơi đều có tiếng xì xào.

Lời này của Lý Hoằng không phải chặt chẽ đến không thể bắt bẻ, nhưng thực tế thì chẳng ai có thể phản bác, nó cơ bản không sai, nói trắng ra, các ngươi là công cụ, đều làm công cho cha nó thôi.

Nếu lời cha ta mà các ngươi cũng không nghe, vậy các ngươi muốn nghe ai.

Cho nên nó tức giận là hợp lý, một con hổ nhỏ gầm gừ chẳng có sức uy hiếp gì, mọi người còn thấy nó đáng yêu, nhưng nếu nó đứng giữa hai chân cha mẹ nó gầm, không ai dám xem thường.

Văn thư mà Vân Sơ đưa cho Lý Hoằng tới mười chín cái, trong đó bao gồm cả vấn đề quân doanh ở dọc đường, cung ứng lương thảo mua từ châu phủ, tư cách xuất quan.

Vì không phải quân chính quy, muốn hưởng thụ đãi ngộ này là không thể. Vân Sơ tự biết quan hệ của mình với cách quan không tốt, ban đầu không đòi hỏi mấy việc này, sau khi bị làm khó thì y thêm vào đưa cả cho Lý Hoằng, các ngươi ghét ta thì ta đến thế cho các ngươi uất hộc máu luôn đi.

Bây giờ Lý Hoằng nổ giận làm ầm lên trên triều, chỉ trong ba ngày là Vân Sơ đã xử lý xong toàn bộ thủ tục, mặc dù đi tới đâu mặt người ta cũng hầm hầm như muốn ăn thịt y, thái độ cực kỳ không tốt, nhưng tốc độ làm việc đúng là nhanh.

Bình Luận (0)
Comment