Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 752 - Q3 - Chương 260: Vạn Sự Đã Đủ, Chỉ Thiếu Lạc Đà.

Q3 - Chương 260: Vạn sự đã đủ, chỉ thiếu lạc đà. Q3 - Chương 260: Vạn sự đã đủ, chỉ thiếu lạc đà.

Lại nói tới Địch Nhân Kiệt, lực lượng hắn có thể huy động ở Trường An hơn xa Ân Nhị Hổ, thời gian qua hắn chủ yếu kiếm tra chùa miếu của người Đại Thực.

Vì muốn ăn được thức ăn của người Đại Thực ở ngoài là gần như không thể.

Nhất là sau khi phường Tấn Xương phổ biến ra vô số cách ăn thịt lợn, biến nó từ thứ thịt bẩn, hôi thành món ngon tuyệt vời, cả cái thành phố vốn bốc lên mùi thịt cừu thịt dê, biến thành bốc lên mùi thịt lợn. Chuyện này cực kỳ thiếu thân thiện với người Đại Thực.

Nếu đã xác định được tên Ba Cách Mạn kia là người Đại Thực, vậy thì hắn chỉ có thể ở quanh chùa Đại Thực, hoặc nơi tụ tập thương cổ Đại Thực.

Chùa miếu người Đại Thực ở Trường An rất đơn sơ, cũng rất nhỏ, trừ cái nóc hình nấm ra thì không có gì đặc sắc.

Chùa miếu này được Cáp Lý Phát Áo Tư Mạn phái Ngô Ngả Tư, Cái Tư cùng Uyển Cát Tư tới Trường An xây dựng vào những năm Trinh Quán.

Trong đó Ngô Ngải Tư mới tới Ngọc Môn Quan đã bệnh chết, Cái Tư và Uyển Cát Tư tiếp tục tới Trường An. Thái tông thương xót họ không thích ứng được khí hậu ở Trường An, liền cho tới Tuyền Châu truyền giáo.

Cái chùa ở Trường An kỳ thực chẳng thể gọi là chùa, chẳng qua là hai vị kia lập ra để có một chỗ sạch sẽ lễ bái. Về sau vì người Đại Thực tới Đại Đường làm ăn nhiều lên, bọn họ dùng đây làm nơi lễ bái rồi sống ở xung quanh.

Đây là khu vực bị Địch Nhân Kiệt khoanh vùng.

Tất nhiên là chỉ một phương hương thôi. Tên Tô Lai Mạn đã chết kia từng muốn bỏ ra 1000 con lạc đà mua mạng, vậy Địch Nhân Kiệt còn muốn điều tra thương đội cỡ lớn trên 1000 con lạc đà.

Vì kẻ đó có sức chiến đấu kinh người, nên Địch Nhân Kiệt không muốn bứt dây động rừng, một khi tìm được tung tích kẻ đó sẽ giao cho Ôn Nhu đang nắm trong tay ba nghìn trọng binh.

Còn chuyện quyết đấu gì đó, chưa từng tồn tại trong đầu ba người Vân Sơ, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt, nếu như tên quốc vương hay huân quý nào đó của Thạch Quốc không hài lòng, bọn họ tới Tây Vực xử lý luôn.

Sở dĩ vẫn phải tìm được Ba Cách Mạn, vì tên này là thứ thích khách chết tiệt, hắn đàng hoàng bước chân vào Trường An la hét đòi thách đấu, Vân Sơ sẽ kệ hắn. Nhưng hắn lén lút thế này, vậy thì cái dằm phải nhổ.

Vân Sơ không tin tên thích khách đó trốn được khỏi tay Địch Nhân Kiệt, nên y không bận tâm, y đang bận rộn xử lý nốt đống thủ tục, đồng thời còn phải đem lá trà ép thành bánh trà.

Làm thế mới có thể mang đi nhiều hơn, dù có ít lá trà bị mốc cũng có thể nói với người Tây Vực, bánh trà như thế là đồ tốt đấy, uống vào càng có lợi cho sức khỏe.

Tuy Ôn Nhu rất hoài nghi cách nói của Vân Sơ, nhưng vì tiết kiệm không gian chở hàng, hắn đành chấp nhận, chứ hắn chưa từng thấy Vân Sơ uống loại đồ tốt bị mốc.

Hàng hóa liên tục được vận chuyển từ hai huyện ra ngoài thành, mấy cổng thành tập nập hẳn lên, vì hàng quá nhiều, thi thoảng gây ùn tắc, không ít huân quý nhìn cảnh này mà đau lòng, giờ muốn đi tu bổ quan hệ với Vân Sơ cũng muộn rồi.

Vân Sơ không trả tiền hàng, ngược lại chủ hàng còn phải ứng trước tiền ăn uống dọc đường.

Người bảo vệ hàng hóa quá nhiều, hàng mang theo có hạn, nhìn từ phương diện nào cũng thấy đây là vụ mua bán lỗ vốn.

Nhưng thương cổ trong thành Trường An có niềm tin vững chắc vào Vân Sơ, họ tin huyện tôn không bao giờ làm ăn lỗ vốn. Hơn nữa cái thương đội nhìn không giống thương đội này khiến người ta nhìn đã thấy tin tưởng.

Nghĩ mà xem, huyện tôn là mãnh tướng có thể ra vào trăm vạn quân địch như không, lấy đầu thượng tướng giữa trận dễ như lấy đồ trong túi, dù làm ăn lỗ vốn, chẳng lẽ lại không đi diệt quốc gì đó à?

Chỉ cần diệt quốc, cái gì chả có.

Vì niềm tin méo mó này mà đám thương cổ phái hỏa kế đi theo thương đội không phải là người tinh minh khôn khéo, giỏi chuyện làm ăn, mà toàn hạng vai u thịt bắp, tên nào tên đó cao to như trâu mộng. Khiến Vân Sơ nhìn đội ngũ thương cổ cứ cảm giác sai sai ở đâu đó.

Ôn Nhu ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, mười ngón tay linh hoạt chơi trò đuổi bắt, bộ dạng nhàn nhã.

Lại chẳng nhàn, ở thành Đại Hành, hắn từng quản lý chục vạn người, về làm huyện lệnh Trường An cũng mấy chục vạn. Giờ quản lý đội ngũ vẻn vẹn vài nghìn, công việc này với hắn khác gì đi dạo.

"Lão Địch chuyến này làm ăn be bét quá, tới tận bây giờ 1000 con lạc đà hắn hứa chẳng thấy sợi lông nào." Ôn Nhu cứ có cơ hội là sẽ đả kích Địch Nhân Kiệt:" Còn ngươi sao rồi?"

Vân Sơ lấy xấp văn thư trong lòng ra ném lên bàn:" Vạn sự đủ cả chỉ thiếu lạc đà."

Ôn Nhu lật xem văn thư, cười lớn:" Thái tử làm việc này hay lắm, khiến văn võ bách quan thấy được cái uy của thái tử."

Vân Sơ cảm thán:" Lại còn vỗ mông bệ hạ chắc nịch, ài, cái thằng nhãi đó ..."

"À, Tả Xuân tới tìm, Bách kỵ ti muốn bán vải bông tới Tây Vực."

"Hử, đối tượng tiêu thụ bông của họ là quân đội mới đúng."

"Nói tóm lại là người ta lần này tới 10 người, mang theo 2000 thếp vài bong tới Tây Vực, xem ra là muốn thử, nếu mà được, sau này ta đoán họ sẽ tự tổ kiến thương đội đi Tây Vực."

Tả Xuân không dám ngang ngược như thế, vậy thì chắc chắn lệnh của hoàng đế rồi.

Cung Cửu Thành thác đổ ầm ầm, thông reo rì rào, giữa tháng bảy mà chẳng có chút nóng nực nào, Lý Trị nhàn nhã xem sách, còn gấu lớn thích ẩm ướt thì xoãi tứ chi ra trải thân thể ra mặt đất, trông càng to lớn.

Lý Trị lấy chân di lên người nó, cảm giác dưới chân như dẫm lên nước vậy, đó chính là mỡ, hắn rất hài lòng, mình nuôi gấu thật tốt.

Tả Xuân rụt rè vào đình nhỏ, mắt nhìn xuống đất, không dám nhìn cả cuốn sách hoàng đế vừa đặt xuống.

"Bọn họ đồng ý không có chút do dự nào cả ạ."

"Trẫm không tức giận là may cho bọn chúng rồi, dám giật dây cả thái tử nữa. Ngươi mang tin tức đó tới, xứng đáng để chúng dẫn các ngươi đi Tây Vực một chuyến."

Lý Trị hừ mạnh, lần này Vân Sơ khai thác thương đạo, làm hắn hài lòng nhất là không có bất kỳ giao dịch nào với huân quý, hoàng tộc hay hậu tộc. Để hoạt động này thực sự là lễ cuồng hoan của bách tính.

Hắn đương nhiên là hi vọng bách tính sống tốt hơn, nên lờ đi chuyện cấu kết với thái tử.

"Trẫm nghe nói Tây Vực có nhiều ốc đảo cực lớn, là nhũng vùng màu mỡ phải không?"

Tả Xuân vội đáp:" Bệ hạ nói đúng ạ, ở Tây Vực có rất nhiều sông, hồ, rất thích hợp khai khẩn, đóng quân."

Lý Trị chà hai chân lên người con gấu lớn:" Vậy trồng bông chắc là được?"

"Được ạ, giống bông trồng ở hai huyện Trường An, Vạn Niên vốn tới từ Cao Xương, nên lão nô cho rằng trồng bông ở Tây Vực không thành vấn đề."

"Ngu xuẩn!" Lý Trị đột nhiên mắng:

Tả Xuân sợ hãi quỳ vội xuống, không dám nói gì, đợi hoàng đế chỉ bảo.

"Đừng nghĩ chuyện Vân Sơ làm được thì ngươi cũng làm được, thứ ngu ngốc. Người khác xem thường kiến nghị của bác sĩ nông học, làm trẫm từng có thời cho rằng mình nuôi một đám phế vật, không ngờ Vân Sơ dựa theo lời bác sĩ nông học, trồng được ra toàn đồ tốt."

"Sau này Bách kỵ ti tới Tây Vực phải mang theo nhiều bác sĩ nông học, nghe lời họ." Lý Trị nói tới đó ngẫm nghĩ:" Triều đình cũng phải tuyển chọn thêm bác sĩ nông học, công học mới được."

Tả Xuân liên tục vâng dạ.

Lý Trị nhìn loại nô tài chỉ biết gật đầu thì mất hứng đuổi đi.

Bình Luận (0)
Comment