Tả Xuân đi rồi, Lý Trị nói với Vũ Mị nằm trên giường gấm:" Nàng nói một tiếng đi chứ, thấy chủ ý của trẫm thế nào?"
Gần đây hoàng đế giành thời gian ở bên Vũ Mị nhiều hơn trước kia, nhìn có vẻ muốn tu bổ quan hệ rạn nứt, thực ra nàng biết, chẳng qua là muốn ở bên để kiểm soát hạn chế mình mà thôi:" Thần thiếp sợ bệ hạ xúi bẩy đám huân quý vô dụng kết đoàn kết đội tới Tây Vực."
Lý Trị rất hưởng thụ cảm giác này, chỉ cần hắn có chút ý đồ thôi, hoàng hậu của hắn sẽ hiểu ngay:" Thế không tốt sao?"
"Không chỉ trồng bông, còn có thể trồng lương thực, trồng rau cải ép dầu. Dù sao cũng đất không tốn tiền, lao lực không tốn tiền, xem chừng bệ hạ cũng chẳng định thu thuế, vậy không tới 10 năm, Tây Vực thành ổ tệ nạn phạm pháp."
"Ha ha ha, nói thế nào thì khi đó những thứ tốt từ Tây Vực đưa về Trường An sẽ ngày một nhiều, dù sao cũng là chuyện tốt. Còn thành ổ tệ nạn phạm pháp như nàng nói, thì chỉ cần không xảy ra trước mặt trẫm là được, đẩy ra ngoài Ngọc Môn Quan là chuyện tốt. "
Vũ Mị nhấc nửa người lên, nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của Lý Trị rồi nằm xuống:" Nếu những đó làm phản thì sao?"
"Muốn xuất quan thì chỉ có thể phái con cháu trong nhà đi, gia chủ không được đi." Lý Trị nói tới đó, cổ họng lại cười khùng khục:
Vũ Mị xoay người đi, nhìn non xanh nước biếc chứ không muốn nhìn cái bộ mặt đắc ý của Lý Trị.
Vân Na cũng không muốn nhìn cái bản mặt đắc ý của Lý Hoằng. Nó quay người đi, tiếp tục chuẩn bị hành trang.
Lần này về Tây Vực, Vân Na cực kỳ mong đợi, chuyện muốn làm nhất chính là về thăm mẹ.
Vì thế Vân Na vơ vét rất nhiều rất nhiều món ngon có thể để lâu ở phường Tấn Xương, nhất là thịt xấy khô, chân giò muối, nó chuẩn bị những hai xe.
Vân Na còn chuyên môn tới Nhà ăn lớn học làm thịt cừu khô, thịt hươu khô, còn cả vịt khô, gà khô, cá muối.
Nó thấy nếu mẹ học được những tài nghệ đó, sau này sẽ không thiếu thịt ăn nữa.
Nếu như ... Nếu như con hạn thát béo phì kia còn sống, Vân Na còn chuẩn bị cho nó một cái vòng vàng cực đẹp để đeo lên cổ.
"Tỷ đi Tây Vực rồi liệu có biến thành nữ tử Tây Vực ngốc nghếch không?" Lý Hoằng kéo mái tóc dài của Vân Na:
"Nữ tử Tây Vực không hề ngốc, chỉ có ngươi lúc nào cũng trông như thằng ngốc."
"Ta nghe những hộ vệ từ Tây Vực về nói, chỉ cần một miếng thịt khô cũng có thể lừa được nữ nhân Tây Vực đi theo. Tỷ sẽ không vì một miếng thịt khô mà bị người ta lừa đi chứ?"
Vân Na quay sang lườm nó:" Nếu người lừa ta là nam tử anh tuấn, dù không có thịt ta cũng theo."
Lý Hoằng tức giận quay đầu bảo với hoạn quan thiếp thân:" Ghi lại, đợi bản cung lớn lên sẽ thiến hết nam tử anh tuấn ở Tây Vực, mang về Đông cung hầu hạ."
Tên hoạn quan che miệng cười, động tác hết sức nữ tính hóa:" Nô tài nhớ rồi."
Vân Na gấp cái váy tím mình thích vào rương gỗ, khinh bỉ Lý Hoằng:" Ở Tây Vực có rất nhiều nam tử anh tuấn, nơi đó vô cùng rộng lớn, ngươi đừng hòng bắt được."
Lý Hoằng kiêu ngạo nói:" Ta là thái tử Đại Đường, tương lai là hoàng đế, ta nói gì sẽ là như thế, ta nhất định sẽ làm được."
Vân Na đóng mạnh nắp lại:" Khoác lác."
Rồi lại bê từ dưới giường lên một cái rương nhỏ rất nặng, đặt ở trên bàn, sắp xếp từng cái.
Lý Hoằng sán tới phát hiện bên trong toàn là trâm vàng, vòng tay vàng, vòng cổ vàng, tất cả là trang sức bằng vàng, số lượng cực nhiều.
Nó lấy ra một cái bộ diêu trên đeo hai viên trân châu, gài lên đầu Vân Na, tay chống cằm nhìn:" Thật đẹp."
Vân Na thô bạo giật kim bộ diêu ra, cất vào hộp:" Ta biết ta đẹp, nhưng ta không gả cho ngươi, cho ngươi tức chết."
Lý Hoằng bĩu môi:" Ta cũng không cưới tỷ, thế nào ta cũng phải cưới nữ tử tóc đen xinh đẹp như mẫu hậu. Nếu ta cưới tỷ, sau đó sinh ra mấy đứa con tóc vàng, nó sẽ không thể làm thái tử, vậy thì hỏng."
Ngu Tu Dung ở ngoài nghe thấy hai đứa bé này nói chuyện chẳng biết cố kỵ gì, thở dài đi vào, tay cầm chiếc áo choàng màu hồng, cất vào rương quần áo của Vân Na, vuốt gò má trơn như mỡ đông của tiểu cô tử:" Không biết sao bọn họ cứ muốn đưa muội đi Tây Vực, ở đó toàn là Hồ tử cưỡi ngựa, chẳng may làm sao thì sao?"
Vân Na ôm Ngu Tu Dung:" Muội từ Tây Vực tới, ca ca cũng lớn lên ở Tây Vực, về đó như về nhà, ca ca lại lợi hại như vậy, ai làm gì được muội chứ?"
"Muội còn phải tới Đại Tuyết Sơn xem vương cung của muội đã xây xong chưa, đừng để rách nát như Đông cung, chỉ có thể trồng rau."
Lý Hoằng nghe vậy xấu hổ sờ mũi:" Bảo đám nô lệ xây vương cung tốt một chút, tới khi đó ta tới Tây Vực thăm tỷ, cũng có chỗ để ở."
Vân Na hứ một tiếng:" Toàn muốn chuyện tốt, chẳng qua ta thấy ngươi đáng thương, cho nên lần này mới dẫn người của Đông cung đi Tây Vực làm ăn, hay dở gì cũng kiếm ít tiền, để ngươi sửa cái Đông cung toàn cỏ, tránh tương lai ở trong nhà nát, không cưới nổi lão bà."
Nhắc tới tiền là khí thế của Lý Hoằng mất sạch, tiền từ đất phong đều ở chỗ mẫu hậu, tiền quốc gia cấp cũng do mẫu hậu thu. Có thể nói, Lý Hoằng không chỉ một lần đứng trong cái kho trống rỗng của Đông cung thở dài.
Lần này đi Tây Vực làm ăn, lại là Vân Na bỏ tiền giúp nó, nếu không dựa vào bán ớt, hành tím, bắp cải, cải trắng thì ngay cả tiền vốn cũng không đủ.
Nhưng bây giờ nó là đứa gian lắm rồi, nên chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nói:" Thiếu gì người cho tiền ta, chẳng qua ta không lấy thôi, ta vay tiền của tỷ, chính là vinh diệu của tỷ."
Chiêu này dùng với Vân Na không ăn thua:" Vừa rồi ai hỏi vay tiền ta chân di đất sắp thủng cả lỗ lớn? Ai hứa cho vay tiền sẽ trả gấp mười, ai ..."
Thấy Vân Na sắp lột da mặt thái tử tới nơi rồi, Ngu Tu Dung đánh Vân Na một cái:" Chuyện điện hạ dùng tiền, muội không được nói với ai hết. Cả hai từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chút tiền có tính là gì, sau này đến lúc muội phải nhờ tới thái tử."
Được Ngu Tu Dung tâng bốc vài câu, ngực Lý Hoằng lại ưỡn lên:" Sư nương nói phải lắm, sau này tỷ cần nhờ ta giúp, ta sẽ thống khoái, không làm tỷ khó xử."
Khi Vân Na đang định tiếp tục mỉa mai Lý Hoằng thì nghe thấy ở phòng đối diện có tiếng uỳnh một cái, tựa hồ có vật nặng rơi xuống mái nhà, tức thì bụi bốc lên.
Cái mặt đê tiện của Lý Hoằng lập tức trở thành nghiêm túc, phất tay một cái, lập tức có bốn bóng đen xông vào phòng.
Căn phòng đó vốn là của Con khỉ già, nhưng ông ta đã tới Tê Vân Tự, làm gì có ai ở đó.
Lý Hoằng bảo hoạn quan thiếp thân:" Sư phụ không có nhà, nơi này do ta định đoạt, lệnh Lưu Nghĩa phong tỏa phường Tấn Xương, ta muốn bắt ba ba trong giọ."
….
Vân Na sắp đi rồi, thế là mời Thôi Dao về vô ích, rốt cuộc Vân Na vẫn chạy băng băng trên con đường thất học không gì cản nổi =))