Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 754 - Q3 - Chương 262: Toàn Thành Náo Động.

Q3 - Chương 262: Toàn thành náo động. Q3 - Chương 262: Toàn thành náo động.

Địch Nhân Kiệt kinh hãi nhìn cái máy ném đá nhỏ trước mắt, thứ này so với máy ném đá Vân Sơ làm ở Liêu Đông trừ thể tích nhỏ, không có vật nặng, cần người kéo ra thì không khác biệt gì nhiều.

Mười mấy người kéo thừng có thể bắn tảng đá mười cân chính xác vào Vân gia cách đó 200 mét, đúng là chưa từng nghe nói.

Máy ném đá ở trong quân là tuyệt mật quốc gia, dứt khoát không có chuyện lưu lạc bên ngoài để người ta tùy ý chế tạo.

Nghe thấy bên ngoài bắt đầu có tiếng người nhốn nháo, Địch Nhân Kiệt liền dẫn đám người Ân Nhị Hổ rời viện tử bố trí máy ném đá, tiếp tục truy lùng đám người Đại Thực.

Bọn họ phải nấp trong bóng tối, để lại manh mối cho thái tử truy lùng, chuyện này còn phiền hơn cả bắt người Đại Thực.

Sư tử bắt thỏ cùng dùng toàn lực.

Cho nên cổng thành Trường An lập tức đóng lại, tiếp ngay đó là 108 phường thị, bao gồm Hoàng Thành, Cung Thành đều đóng kín, rồi binh mã Kim ngô vệ, Tả hữu vệ đầy đường phố.

Vô số người bất lương, bộ khoái, lĩnh binh mã lục soát từng nhà một.

Lý Nghĩa Phù, Hứa Kính Tông, Tân Mậu Tương sau khi nghe tin thái tử bị ám sát, lại còn dùng máy ném đá ám sát thì sợ tới hồn phi phách tán.

Hứa Kính Tông trước nay ru rú trong nhà xem kỹ nữ cưỡi ngựa nhảy dựng lên, kéo một kỹ nữ xuống, nhảy lên ngựa, chẳng kịp đi hài đã điên cuồng phóng tới phường Tấn Xương.

Một khi thái tử có làm sao, ông ta bị ngũ mã phân thây là cái chắc.

Khi tới phường Tấn Xương, thấy thái tử lành lặn đứng trước một cái bàn, dùng tay chỉ bản đồ Trường An, nói chuyện với một đám võ tướng, trông vô cùng phẫn nộ.

Hứa Kính Tông thở phào, người như thoát lực, nhũn ra ngồi xuống ngưỡng cửa:" Xin thái tử mau mau về cung."

Lý Hoằng đi tới đỡ ông ta lên:" Người Đại Thực mưu sát ta."

Hứa Kính Tông chẳng hiểu gì:" Người Đại Thực sao?"

"Đúng thế, hiện đang truy bắt người Đại Thực, còn tìm ra được vũ khí chúng sử dụng, mày ném đá."

"Máy ném đá ạ?"

Giọng Hứa Kính Tông lạc đi, ông ta sao chẳng biết máy ném đá quan trọng thế nào. Đồng thời trong tích tắc, loạt gương mặt có thể huy động máy ném đá hiện ra trước mắt, Trường Tôn Vô Kỵ, Lý Tích, Tô Định Phương ...

Ông ta không dám nghĩ tiếp.

Đừng thấy đám tướng quân đều vâng vâng dạ dạ trước mặt Lý Hoằng, nhưng Lý Hoằng muốn sai phái họ đi làm việc là không được. Đế hậu không có nhà, chỉ vài tể tướng có quyền này.

Hứa Kính Tông ra lệnh một cái, đám tướng quân vội vàng rời đi. Không lâu sau Lý Nghĩa Phù, Tân Mậu Tương tới Vân gia đang bị bao vây kín mít.

"Vân Sơ đâu?" Lý Nghĩa Phù vừa tới nơi, vội vã hỏi tùy tùng của thái tử:

"Vân hầu bị kẹt ngoài thành, chưa về được." Tùy tùng đáp:

"Còn máy ném đá đâu?"

"Đã được đưa tới đại doanh Kim ngô vệ."

"Có phải là khí giới trong quân không?"

"Bẩm Lý tướng, khác rất nhiều vũ khí trong quân, cũng không giống từ trong quân truyền ra."

Nghe vậy Lý Nghĩa Phù thở phào, chạy vào phòng thi lễ với thái tử, nói với Hứa Kính Tông và Tân Mậu Tương:" Nơi này nhờ hai vị hiệp trợ thái tử, lão phu phải đích thân tới đại doanh Kim ngô vệ xem hai cái máy ném đá khác nhau thế nào mới kết luận."

"Điện hạ thấy được không ạ."

Lý Hoằng phất tay:" Thái phó đi mau, tốt nhất phải có kết luận trước khi phụ hoàng ta biết, nếu không sẽ là cảnh đầu người lăn lông lốc đấy."

Lý Nghĩa Phù thi lễ:" Lão thần biết."

Máy ném đá ở phường Thông Thiện sát ngay bên phường Tấn Xương ném sang, được đặt trên một nóc nhà, sau khi thực hiện hành vi ám sát, đám người đó muốn tiêu hủy, nhưng vì Lý Hoằng hành động quá nhanh, đám người đó mới chỉ đưa máy ném đá xuống đã phải bỏ chạy.

Phường Thông Thiện cách Khải Hạ Môn đúng một cái phường Thông Tể, đám người Đại Thực khi vội vàng chạy từ phường Thông Thiện sang phường Thông Tể vì đặc trưng ngoại hình nên rất nhiều người nhận ra.

Thành Trường An có rất đông người Hồ sinh sống, bách tính chẳng tò mò. Chỉ đến khi cổng phường đóng lại, người bất lương lùng sục, bách tính mới nhận ra, chính là đám người Đại Thực làm việc xấu.

Khi người bất lương theo chỉ dẫn của bách tính truy đuổi thì đám người đó đã chạy ra khỏi thành Trường An.

Vì thế tướng quân Kim ngô vệ hạ lệnh mở cổng thành dẫn một đội quân truy đuổi, hắn không tin một đám người ngoại hình đặc biệt dù rời thành, có thể trốn lâu.

Đám Địch Nhân Kiệt không những phải truy lùng người Đại Thực, còn phải bổ xung dấu vết, nếu không người Đông cung không tìm được thì sao?

Người Đại Thực không có ngựa, nhưng bọn họ chạy còn nhanh hơn lạc đà, chốc lát đã cách thành mười dặm.

Khi Địch Nhân Kiệt nhìn thấy bụi mù phía sau liền vội vàng cùng đám Ân Nhị hổ chui vào rừng trúc gần đó, xuyên qua rừng trúc, dừng chân ở quán nhỏ bên đường, uống rượu nghỉ ngơi.

Một đám kỵ binh kim quang lấp lánh phóng qua trước cửa hiệu, người đi đầu mặc minh quang khải giáp, tay cầm mã sóc, trông có vẻ giống một viên mãnh tướng.

Đám người đó là thái tử lục soái mà Lý Hoằng phải nhịn ăn nhịn mặc để nuôi, rất lợi hại. Một phần trong số bọn họ từ Tây Vực lui về, một số khác được Lý Trị vì nhi tử mà chọn ra từ hoàng tộc và thế gia.

Đồng quê ngoài huyện Vạn Niên không có lấy một cái cây, thi thoảng có mảng rừng trúc nhỏ, để lại nuôi quốc bảo, mà rừng lưa thưa nên không đủ ẩn nấp.

Cây ngoài ruộng thì mới mọc một tấc, mười mấy người Đại Thực chạy hộc tốc vô cùng bắt mắt, vị tướng quân Đông cung kia nhìn thấy thì hò hét thúc ngựa xông tới.

Ân Nhị Hổ uống rượu nếp ướp lạnh dưới giếng, lo lắng hỏi Địch Nhân Kiệt:" Công tử, đám người đó liệu có làm ăn được gì không?"

Địch Nhân Kiệt bình thản nói:" Cao thủ trong thái tử lục soái được chính bệ hạ, hoàng hậu lựa chọn cho thái tử, làm sao có chuyện được."

Ân Nhị Hổ không tin:" Tiểu nhân thấy không được đâu, đám người đó tiểu nhân dẫn theo ba huynh đệ là có thể đánh bại."

"Tên Ba Cách Mạn đó nghe hầu gia nói là mãnh tướng số một Tây Vực đấy."

Bình Luận (0)
Comment