Đám người Địch Nhân Kiệt sau khi ăn nó uống say mới đi về phía nơi vừa rồi còn có tiếng quát tháo, tiếng đao kiếm va chạm.
Tới gần mới phát hiện, trên mảnh đất vàng khô hạn toàn thi thể, đếm được vừa vặn mười sáu người, không thiếu ai, song ngựa thì không thấy nữa.
Ân Nhị Hổ nhìn chiến mã phi như bay, cuốn lên bụi đất đằng xa, giọng trách móc:" Công tử, chúng chạy rồi."
Địch Nhân Kiệt ngồi xuống xem thi thể mặc quang minh khải bị người ta cầm chân xé làm đôi:" Chúng không thoát được đâu."
Nói rồi nhận lấy chiến mã từ tay chủ quán, cùng đám Ân Nhị Hổ đuổi theo phía bụi đất bốc lên.
Lý Hoằng ra tới ngoài thành, nhìn thấy số thi thể trên mặt đất, mấy người bị xé toạc, thì òa khóc, chẳng biết là sợ hãi hay thương xót bộ hạ.
Thiên tướng Trương Nhâm luôn theo sát Lý Hoằng nhìn huynh đệ chết thảm thì mắt đỏ ngầu, cả vết xẹo kinh khủng trên mặt cũng đỏ lên, quỳ một gối xuống:" Xin điện hạ cho mạt tướng xuất chiến."
Hoạn quan thiếp thân Thành Xuân nhắc:" Đang lúc này ngài không ở bên bảo vệ điện hạ mà còn đi đâu?"
Trương Nhâm cắn chặt răng, nén lòng lùi ra sau Lý Hoằng, tay siết chặt mã sóc tới trắng bệch.
Thành Xuân nói với tướng quân trẻ trời nóng mà mặt thì tái mét như giữa đông:" Văn tướng quân xưa nay tự xưng đao mã vô song, trọng trách bắt thích khách, báo thù cho đồng bào xin nhờ ngài."
Văn Như Hổ vội chắp tay:" Mạt tướng cho rằng lúc này bảo vệ an nguy cho điện hạ mới là nhiệm vụ trọng yếu nhất ..."
Lý Hoằng đã khóc tới nấc lên, gào to:" Ta không cần bảo vệ, Văn tướng quân, mau đi chặt đầu đám tặc nhân cho cô vương, Tôn tướng quân chết thảm quá ..."
Văn Như Hổ còn định nói gì, phát hiện Trương Nhâm đang chằm chằm nhìn mình, hắn mà dám lề mề, sợ bị tên đầu óc đơn giản này xé xác tại chỗ.
Thế là quát một tiếng, dẫn theo mười lăm người do mình phóng về phía trước, hắn quyết định rồi, chạy một vòng rồi nói là không tìm thấy là được.
Thị trung Tân Mậu Tương không hề lo lắng, đám người Đại Thực chẳng qua là thú cùng đường thôi, bốn xung quanh đây đã bị tráng đinh huyện Vạn Niên bao vây kín mít rồi.
Thấy thái tử đứng bên đống thi thể khóc thương tâm, ông ta không nhịn được hỏi Hứa Kính Tông:" Bên cạnh thái tử có Trương Nhâm là viên mãnh tướng, sao không phái đi, mà lại phái đám gà yếu ớt xuất chiến?"
"Quân tử chú trọng bản vệ bản thân, không đặt mình vào hiểm địa, đó là lời lão phu giảng cho thái tử, nay thái tử nghe theo dạy bảo của lão phu, giữ người biết đánh, dám đánh bên cạnh, bảo vệ an toàn cho bản thân, để kẻ ba hoa phá địch, có gì sai chứ?"
Tân Mậu Tương khinh bỉ:" Ông tham sống sợ chết đã đành, lại còn đem dạy cho thái tử à?"
"Như ông nói, Tây Sơ Bá vương dũng mãnh không sợ chết, kết cục thế nào?"
"Lão phu cứ thấy ông làm hỏng thái tử."
Hứa Kính Tông vuốt râu nói:" Dạy vương giả không thể theo lối nghĩ tầm thường, thái tử quý mạng sống không phải sai, nhìn Hàn Tín và Câu Tiễn là rõ.
" Đừng nghĩ lão phu tuổi cao, thế nhưng lão phu nhất định sẽ chết sau ông. Sau khi ông chết, lão phu còn chấp bút viết truyện cho ông, vinh nhục của ông khi đó chỉ trong một ý niệm của lão phu."
Hai người đang nói chuyện thì lại có thám báo về báo, Văn Như Hổ không may gặp phải người Đại Thực, giao chiến không được một hiệp, bị chém mất cánh tay đã bỏ chạy ...
Lý Hoằng nghe thế khóc càng to, Trương Nhâm giận vô cùng, cởi trọng giáp ném đi, rống lớn:" Điện hạ chịu nhục, tới lúc chúng ta liều mạng rồi."
Thành Xuân ra sức áp chế Trương Nhâm, lấy an nguy bệ hạ làm trọng, giữ hắn lại, không được đi.
Còn với những kẻ vây quanh thái tử giả vờ đang vô cùng cảnh giác thì bị Thành Xuân đuổi đi hết, nói với họ, nếu không mang được đầu lâu người Đại Thực về thì cũng khỏi về.
Nhìn hơn trăm người cưỡi ngựa chạy đi, lại nhìn Trương Nhâm như con hổ điên đi qua đi lại, Tân Mậu Tương giật mình đánh thót.
Ông ta nhớ ra rồi, Trương Nhâm chính là tên dẫn 800 thuộc hạ đi tìm hành tím cho thái tử, chính là người bị người ta lén gọi là Hành Tím tướng quân.
Nhưng không thể phủ nhận, hắn mới là tâm phúc của thái tử.
Nhưng người khác trong thái tử lục soái không do thái tử chọn .... Chẳng lẽ thái tử đang thanh trừ.
Có điều nhìn thái tử đang khóc tới nhũn người phải dựa vào Trương Nhâm, ông ta không muốn tin thái tử dùng thủ đoạn thanh trừng đẫm máu như thế.
"Thái tử đang thanh trừ Đông cung đấy." Hứa Kính Tông nói nhỏ bên tai Tân Mậu Tương:
Tân Mậu Tương thấy hơi lạnh từ gót chân chạy lên đầu:" Sao lại có thể làm thế?"
"Sự thông tuệ của thái tử, lão phu bình sinh hiếm thấy, không chỉ có tài nhìn qua là nhớ, còn thường có cách lý giải khác về lời hiển triết." Hứa Kính Tôn cười nói:"Nay lục soái khắp Đông cung toàn phường giá áo túi cơm, không nhân cơ hội này quyết đoán diệt trừ còn đợi tới bao giờ?"
Tân Mậu Tương môi run run:" Nhưng ..."
Hứa Kính Tông lại nói:" Bệ hạ anh minh không thua thái tông, thái tử càng có xu thế hơn tiên tổ, chúng ta đều là thần tử, làm tốt chuyện phận sự là được, hà tất nhiều chuyện. Điện hạ hành sự có đúng hay không, chỉ bệ hạ được nói."
"Huống hồ diệt đi đám giá áo túi cơm, đâu có gì là sai."
Tân Mậu Tương thở dài:" Ông là thái phó, khuyên điện hạ đi, dùng gừng ép nước mắt, không tốt cho mắt đâu."
Chẳng bao lâu có mười mấy tên thái tử lục soái dốc sức chạy về phía này, người Đại Thực truy đuổi phía sau, Lý Hoằng lau nước mắt, hướng về phía đám người Đại Thực hét lớn:" Các ngươi tới đây đi, bản vương không sợ đâu."
Trương Nhâm tay cầm mã sóc nhảy lên ngựa, xông về phía đám lục soái bỏ chạy quay về, hét lên:" Quay lại nghênh địch, tử chiến, kẻ nào dám lui một bước, giết."
Một tên chạy nhanh nhất sợ quá độ rồi, chỉ biết ra sức kêu gào:" Trương tướng quân cứu mạng."
Khi ngựa hai người lướt qua nhau, Trương Nhâm vung mã sóc, chỉ thấy thủ cấp tên đó bay lên, rơi lăn lóc dưới đất đầy bụi.
Đám người khác thấy Trương Nhâm chặn đường lui, tên nào tên nấy tuyệt vọng, chuyển hướng chạy mất tích, chỉ có số rất ít quay đầu, xông về phía người Đại Thực.
Hứa Kính Tông, Tân Mậu Tương đều là người từng trải sóng gió, ai nấy rút đao, thúc ngựa chắn trước mặt Lý Hoằng. Cả lão già háo sắc nhát gan như Hứa Kính Tông lúc này cầm đao trong tay, như liệt sĩ liều mình vì chủ, uy vũ bất phàm.