Vân Sơ đứng xa nhìn thấy cảnh hai lão già đi ra chắn trước mặt Lý Hoằng thì than:" Chẳng trách người ta thành tể tướng."
"Lão tử an bài thế trận lớn này vốn định làm cho Hứa Kính Tông, Tân Mậu Tương bẽ mặt một phen, không ngờ bị hai lão tặc lợi dụng." Địch Nhân Kiệt nghiến răng ken két:
Vân Sơ nhảy lên ngựa mận chín, cười vang:" Chuyện trên đời này tám chín phần không như ý, đạt được nửa mục đích là nên hài lòng rồi."
Ân Nhị Hổ thấy hầu gia phóng ngựa đi mất, hỏi Địch Nhân Kiệt:" Chúng ta làm gì bây giờ?”
Địch Nhân Kiệt tức tối:" Về nhà ngủ."
Ân Nhị Hổ thấy sắc mặt hắn khó coi thì rụt cổ lại, dẫn người men theo kênh chạy về Khúc Giang lý.
Người Đại Thực dừng lại ở nơi cách Trương Nhâm một tầm tên, đám người dùng vải xám quấn đầu này xếp thành đội ngũ rất chỉnh tề, được một kẻ vóc dáng khôi ngô da đen bóng chỉ huy, phát ra tiếng hét chấn nhiếp đối thủ.
Tân Mậu Tương hơi run:" Ông nói xem, thực sự tới mức hai lão già chúng ta lên trận giết địch à?"
Hứa Kính Tông đánh miệng sang phía trái:" Người cần tới đã tới rồi, không cần chúng ta lên trận đâu, nếu không ảnh hưởng không tốt tới thể diện Đại Đường."
Tân Mậu Tương vừa quay sang trái liền nhìn thấy một người cầm mã sóc toàn thân bao phủ bởi trọng giáp cưỡi con ngựa mận chín phóng tới, ánh sáng sau lưng chiếu lên bộ giáp màu đen, như từ mặt trời đi ra. Do giáp mặt che hết, không nhìn thấy mặt, nhưng không rõ vì sao khiến người ta cảm thấy đây là kẻ lợi hại.
Vân Sơ tới bên Lý Hoằng kéo giáp mặt lên thi lễ:" Vi thần tới cứu giá muộn, xin điện hạ thứ tội."
Lý Hoằng khóc sụt sùi:" Vân tướng quân, người của ta chết thảm quá."
"Loại vô dụng, chết thì thôi, sau này điện hạ thay những người khác là được rồi."
Hứa Kính Tông gài đao vào vỏ:" Cuối cùng huyện tôn cho lão phu chút thể diện, không để lão phu lên trận giết địch, làm mất mặt Đại Đường."
Vân Sơ cười to, hạ giáp mặt xuống, chắp tay:" Nhị tam tử hí vu quân tiền, mời tôn giả xem."
Trương Nhâm thấy Vân Sơ cưỡi ngựa đi lên, nói:" Mạt tướng đối phó tên cầm đầu, ngài đối phó với kẻ còn lại, vậy được không?"
Vân Sơ gật đầu:" Được thôi."
"Mạt tướng chắc có thể cầm cự được một tuần trà thôi."
"Vậy là đủ rồi."
"Tướng quân uy vũ."
Trương Nhâm hô lên rồi người rạp xuống lưng ngựa, tay cầm mã sóc nhắm thẳng vào giữa đội ngũ người Đại Thực.
So với võ tướng mà nói, Ba Cách Mạn không phải quá cao lớn, toàn thân đen như sắt, cưỡi trên con ngựa không nổi bật, nhưng người khác lấy hắn làm trung tâm, chia hai bên. Có lẽ hắn biết mình không thoát chết được, nên không bỏ trốn nữa, nên mới truy đuổi đám lục soái tới đây.
Thân hình Trương Nhâm to hơn Vân Sơ một cỡ, thêm vào nãy giờ hắn là kẻ đầu tiên chủ động xuất chiến, loan đao trong tay Ba Cách Mạn từ một biến thành hai, thúc ngựa lên nghênh tiếp.
Vân Sơ theo sau, những người Đại Thực khác vì ngăn cản y quấy rầy trận chiến của Ba Cách Mạn chỉ phái một tên ra chặn đường, co lẽ vì quen biểu hiện hèn nhát trước đó của quân Đường nên không coi ra gì. Ai ngờ tên đó chưa chạm trán với Vân Sơ đã bị đoản mâu của y ném ra xuyên ngực.
Tân Mậu Tương thốt lên:" Nghe danh Vân So đã lâu, quả nhiên dũng mãnh hơn người."
Hứa Kính Tông gật đầu:" Chúng ta may năm sinh ra ở thời đại này, đáng làm một bài ca."
Thủ đoạn giết người của Vân Sơ ngày một thuần thục, không còn chiêu thức như bão táp mưa sa đánh cho người ta tới choáng váng, tối tăm mặt mũi nữa, chỉ đơn thuần là đâm gạt đỡ, lực đạo vừa vặn, mũi sóc đâm vào họng một cái là rút về, khiến thân thể tướng địch vẫn được chiến mã chạy mười mấy trượng mới ngã xuống.
Loan đao cứa qua thuẫn tròn của y tóe lửa, ngay tiếp đó thuẫn tròn cố định trên tay đập thẳng vào mặt địch, làm khuôn mặt biến dạng, răng văng ra.
Thình lình xoay ngựa, áo choàng đỏ rực bay lên, che mất tầm nhìn mấy kẻ địch định đánh lén, khi áo choàng hạ xuống có thêm cái đầu lâu lăn lông lốc trên mặt đất.
Khi Vân Sơ nhẹ nhàng lấy mạng võ sĩ Đại Thực, Trương Nhậm dưới đòn tấn công dồn dập của Ba Cách Mạn, tay trái đã gãy, vai đầm đìa máu, hắn vẫn không lui, cắn răng chống đỡ đợi Vân Sơ giết hết kẻ còn lại thay thế.
Mã sóc chạm vào giáp ngực người Đại Thực, hai con ngựa sinh ra lực đạo cực lớn làm mã sóc cong như cánh cung. Con ngựa mận chín hí dài nỗ lực xông lên, chiến mã đối diện dựng vó ngã vật sang bên. Mã sóc bật thẳng từ cổ người Đại Thực cắt lên, lấy mạng đối thủ trước khi ngựa ngã xuống.
Lý Hoằng không còn khóc nữa rồi, xem Vân Sơ chiến đấu tới kích động tay chân khua khoắng liên hồi, kêu lên:" Ta thật muốn lớn lên ngay ngày mai."
Hứa Kính Tông, Tân Mậu Tương nhìn nhau cười, thấy đứa bé này sống trong phúc mà không biết, đợi nó lớn lên rồi, chuyện hôm nay nó làm không làm cha mẹ kiêu ngạo nữa, mà là sợ hãi ...
Bóng loan đao đầy trời, Trương Nhậm đã không biết phải chống đỡ thế nào nữa, khi hắn tuyệt vọng cầm ngang loan đao định liều mạng ít nhất có thể gây thương tích cho đối phương thì keng một cái, bóng đao biến mất.
Một thanh mã sóc từ bên cổ hắn vươn ra, chặn lấy mũi nhọn của loan đao, khi đó loan đao chỉ cách yết hầu của hắn nửa tấc.
"Ba Cách Mạn, ta chính là đối tượng ngươi phải chiến đấu lần này."
Ba Cách Mạn thu loan đao lại, nhìn quanh một vòng, thấy chỉ trong thời gian ngắn, những người đi theo chết hết, không lao vào Vân Sơ mà bất ngờ ghìm ngựa lại, bình tĩnh thi lễ:" Mặt trời sắp xuống núi rồi, nếu không lễ bái thì quá giờ mất. Đây là lần cuối cùng ta lễ bái, để ta rửa mặt, rửa tay lễ bái xong rồi phân cao thấp."
Trong miêu tả của con khỉ già, người này không khác gì con dã thú chỉ biết chiến đấu, chỉ biết tới sắt và máu. Loại dã thú đó, Vân Sơ sẽ không ngại dùng mọi thủ đoạn giết chết thật nhanh, nhưng với con người có máu thịt tình cảm, sẽ cho hắn tôn trọng. Vì thế Vân Sơ chỉ khẽ gật đầu, không nói gì, thúc chiến mã quay lại.
Lý Hoằng nôn nóng chạy lên đón, hỏi:" Vân tướng quân, tên người Đại Thực đó nói gì vậy ... A, hắn đang khấu bái kìa, có phải muốn thần phục ta không?"
Vân Sơ xuống ngựa:" Loại người này không có khả năng đầu hàng đâu, hắn muốn khấu bái thần của hắn lần cuối, lát nữa sẽ quyết chiến với thần."
Lý Hoằng hơi thất vọng, mày nhíu lại, quay đầu sang nhìn Trương Nhâm toàn thân máu me bên cạnh.
Trương Nhâm nhận ám thị của thái tử, phất tay ra hiệu với trăm bộ tướng còn lại.
Khi Vân Sơ đang nhận những lời tán dương Tân Mậu Tương và Hứa Kính Tông thì hơn trăm quả lôi hỏa đạn bay tới phía Ba Cách Mạn.
Nghe thấy tiếng gió, Vân Sơ kinh ngạc quay đầu lại ...
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Tiếng nổ liên tiếp khiến thành Trường An lập tức tù và vang vọng.
Dân tráng, bộ khoái từ bối phương tám hướng kéo tới nơi phát ra tiếng nổ.