Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 757 - Q3 - Chương 265: Đi Về Phía Tây.

Q3 - Chương 265: Đi về phía tây. Q3 - Chương 265: Đi về phía tây.

Đợi tiếng nổ dừng lại, khói bụi tan đi thì không còn Ba Cách Mạn trên đời nữa, tấm thảm hắn trải trên mặt đất chỉ còn lại mảnh vụn xác xơ bay khắp nơi.

"Vân tướng quân sẽ không trách cô vương làm hỏng lời hứa của khanh chứ?" Lý Hoằng cười hì hì ngẩng đầu nhìn Vân Sơ đang ngỡ ngàng nhìn về phía Ba Cách Mạn:

"Hai quân đối trận, điện hạ tốt nhất quên hết mấy lời hứa hẹn đi." Vân Sơ bình thường lại rất nhanh chỉ thoáng tiếc nuối:" Chỉ là thần vốn định dùng hắn mãi rũa võ kỹ, đối thủ như vậy không nhiều, đáng tiếc."

Hứa Kính Tông phụ họa ngay:" Vân hầu nói phải lắm, điện hạ nên ghi nhớ, hai quân giao chiến, đánh bằng đầu người, đầu không còn, nói gì cũng là giả ..."

Tân Mậu Tương nổi giận cắt ngang:" Sao có thể dạy đệ tử như thế."

"Kẻ sống sót là kẻ thắng lợi cuối cùng." Hứa Kính Tông bình thản nói:" Còn những thứ như đạo quân tử gì đó, chẳng qua là thêm thắt vào, coi như thêu hoa trên gấm mà thôi, có hay không cũng chẳng sao ..."

Vân Sơ thấy đại đội nhân mã xuất hiện ở đường chân trời, ở đây không cần tới y nữa, cáo lỗi với thái tử rời đi.

Còn về phần Lý Hoằng đang cực kỳ đắc ý vì lần đầu tiên nếm trải tư vị quyền lực.

Phù hoàng, mẫu hậu không có mặt, nó chính là lão đại của Trường An, cái loại lão đại muốn làm gì thì làm ...

Vân Sơ về tới quân doanh thì Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt đều đang nóng lòng chờ đợi, vừa gặp một cái, Ôn Nhu kinh ngạc hỏi:" Tên Ba Cách Mạn đó khó giết vậy sao? Còn cần tới cả lôi hỏa đạn?"

Vân Sơ lắc đầu kể vắn tắt tình hình lúc đó:" Ba Cách Mạn võ nghệ tuy cao, nhưng ta vẫn nắm chắc giết được hắn, chỉ là thái tử không cho ta quyết chiến, nên dùng lôi hỏa đạn giết rồi."

Địch Nhân Kiệt cau mày:" Ta vừa nhận được tin, vì một tên Ba Cách Mạn mà làm gần nghìn người Đại Thực ở Trường An mất mạng. Ta đuổi hắn khỏi thành Trường An, tránh liên lụy tới người khác, cuối cùng họ không thoát khỏi số mệnh."

Ôn Nhu phất tay:" Ngươi không cần áy náy, thái tử sớm muốn lập uy, người Đại Thực không may xuất hiện đúng lúc thôi. Có điều, Vân Sơ, ngươi phải cẩn thận, đừng để nuôi ra một con độc long, tới lúc hối hận không kịp."

Sắc mặt Vân Sơ có chút nặng nề:" Hai chữ thái tử sẽ gắn với Lý Hoằng rất, rất lâu. Cho nên chúng ta còn thời gian dài để lựa chọn."

Chuyện này dù kết thúc không như mong đợi, nhưng dù sao cũng trừ được một mối lo rồi, Ôn Nhu vào thành tiếp nhận số lạc đà mà họ cần từ người Đại Thực, Vân Sơ đi gặp Con khỉ già.

Con khỉ già nghe tin về cái chết của Ba Cách Mạn, trầm mặc hồi lâu mới nói:" Đại Đường đã hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm của võ sĩ rồi."

Vân Sơ không biết thảo luận vấn đề này thế nào nữa, bản thân y, đó là khái niệm xa xôi, y chẳng biết mình có cái đó không, nhún vai:" Đại Đường không vứt bỏ, chẳng qua khi tuân thủ tinh thần này có lựa chọn hơn mà thôi."

Con khỉ già lại nói:" Cái chết của Ba Cách Mạn sẽ khiến cho võ nhân trên sa mạc phát động đột kích không cảnh báo trước với các ngươi."

Vân Sơ trợn mắt, Con khỉ già trước kia không nhiều lời, giờ già rồi, tay chân vô dụng rồi, bắt đầu thích nói những điều vô nghĩa:" Trước kia có khi nào người Tây Vực tấn công thương đội lại có cảnh báo trước không? Vì sao ta không nhớ nhỉ?"

Con khỉ già không nói nữa, ông ta dùng tạc đạn rồi, nên biết uy lực của nó, loại cao thủ như Ba Cách Mạn đáng lẽ bất kể đi tới đâu, cũng sẽ là đối tượng được người ta chiêu lãm. Vậy mà giờ mấy quả lựu đạn ném tới liền chẳng còn gì nữa ...

Cũng là một võ giả, ông ta không khỏi bùi ngùi.

Vân Sơ thấy ông ta ngồi thất thần, chuyển chủ đề:" Ông có đi Tây Vực không?"

"Không, Viên Trắc sư đệ sẽ đi."

Viên Trắc là đệ tử ít tiếng tăm nhất của Huyền Trang đại sư, người này là con cháu vương tộc của nước Tân La trước kia.

"Vì sao lại là Viên Trắc đại sư?" Vân Sơ cau mày hỏi, nghe đã không thích rồi:

"Ta còn là người Tây Vực, vì sao ngươi tiếp nhận được ta mà không thể tiếp nhận Viên Trắc, người còn giống ngươi hơn?"

"Ta là người thích hoài nghi người khác, càng thích lấy ác ý suy đoán người mới quen. Ta sống sót ở Tây Vực thế nào, ông không phải không biết, nếu không có tâm tư này thì ta chết từ lâu rồi."

Con khỉ già thở dài:" Huyền Trang bản tính rộng rãi nhân từ, sao ngươi không thừa hưởng được chút nào?"

Vân Sơ không thèm để ý tới ông ta nữa.

Vì chuyến đi xa này, toàn bộ Trường An phải vận hành quanh nó, từ chuẩn bị hàng hóa tới lạc đà, rồi quân giới, an bài tuyến đường hành quân, đám Vân Sơ, Nhu chuẩn bị bước cuối cùng bận tới hai chân không chạm đất.

Cuối tháng bảy, đây là lúc thương đội Tây Vực đánh lạc đà quay về, cũng là lúc đại quân Vân Sơ rời Trường An.

"Mang về thật nhiều tiền nhé ..." Đó là lời tiễn biệt của thằng nhãi Lý Hoằng:"

"Kiếm cho ta một viên noãn ngọc tốt nhất, lão bà ta cần dùng ..." Đó là mong đợi tha thiết của Lý Thận:

"Kiếm cho lão phu ít mỹ nữ Tây Vực ..." Đó là hi vọng của quân khốn kiếp Lương Kiến Phương đã ngồi xe lăn mà không đổi tính dâm dục:

"Huyện tôn đi đường cẩn thận." Vạn chủ bạ làm quan đã lâu vẫn không biết nói chuyện:

"Không biết phải nói gì, đợi ngươi trở về có lẽ ta sẽ nhớ ra nên nói gì." Đó là lời thừa thãi của Địch Nhân Kiệt:

"Huyện tôn, thuộc hạ tới tiễn chân thôi mà ..." Đó là la hét thảm thiết của Chung Quỳ, hắn bị Vân Sơ sai người trói nghiến lại, ném lên xe chuẩn bị đi về phía tây:

Vân Sơ nhìn thấy Trường Tôn Xung đứng ở trong lều vẫy tay với mình thì rút cung treo bên ngựa bắn một phát.

Tên cắm phập vào cột gỗ, bên trên có buộc cuộn giấy nhỏ, Trường Tôn Xung xem xong nuốt luôn, động tác của hắn rất kín đáo, không ai nhìn thấy.

Đội ngũ mà Vân Sơ xuất lĩnh có thể nói là sứ đoàn quy cách cao nhất, quy mô lớn nhất mà Đại Đường phái tới Tây Vực từ khi lập quốc tới nay.

Vì Vân Sơ còn mang theo thư của hoàng đế Đại Đường gửi cho chư vương Tây Vực, thư của Hồng lư tự viết cho bộ tộc hữu hảo ở Tây Vực. Đương nhiên, còn mang theo cực nhiều kinh Phật, hi vọng mảnh đất chém giết không ngừng đó từ nay tắm trong ánh sáng của Phật, có cuộc sống hạnh phúc an khang ...

Ngu Tu Dung và lão bà của Ôn Nhu đưa đám trẻ con theo cùng tới tận cầu Hàm Dương mới quyến luyến dừng chân.

Vân Sơ nói lời tiễn biệt với lão bà xong phát hiện ba đứa bé chỉ quyến luyến bám lấy cô cô, chẳng ngó ngàng gì tới mình, không khỏi sinh ra ghen tỵ. Y đi tới bế bổng Vân Cẩn lên, thơm liền mấy cái thật kêu lên má, còn cắn tay nó một cái rõ mạnh làm Vân Cẩn òa khóc. Vân Cẩm đang bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì cũng bị phụ thân bế lên cho hưởng thụ đãi ngộ tương tự. Lý Tư quay đầu bỏ chạy ngay tức thì cũng không thoát khỏi số mệnh ...

Trong tiếng khóc vang trời của ba đứa bé, Vân Sơ thỏa mãn chùi mép cười to dắt ngựa lên cầu Hàm Dương, lần này không sợ trở về chúng không nhận ra mình nữa.

Khi ba nghìn thiết kỵ bước lên cầu Hàm Dương mới được xây dựng lại, Vân Sơ nghe thấy tiếng trống trận ầm ầm cùng với tiếng kèn chói tai, đó là lễ tiễn biệt long trọng nhất mà các hương thân Trường An giành cho bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment