Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 758 - Q4 :Thiên Sơn Tuyết - Chương 001: Tiêu Ngọc Hoa Và Chuột Đồng.

Q4 :Thiên Sơn Tuyết - Chương 001: Tiêu Ngọc Hoa và chuột đồng. Q4 :Thiên Sơn Tuyết - Chương 001: Tiêu Ngọc Hoa và chuột đồng.

Chiu ~~~

Một tiếng rít bén nhọn từ phía sau đồi cát truyền tới, chỉ thấy con chim ưng cánh khoang lặng lẽ bay qua, đôi mắt màu nâu nhạt nhìn chằm chằm về phía trước, đôi móng sắc thình lình vươn ra, chộp lấy con chuột đang bỏ chạy rồi vỗ cánh phành phách, liệng một vòng mỹ lệ trên không, lao thẳng lên trời cao.

Cái mũ nỉ thập thò sau đống đất, dưới cái mũ là khuôn mặt bẩn thỉu, nhưng có đôi mắt to tròn linh động, chỉ là đôi mắt hết sức giàu sức biểu cảm đó lúc này chứa đầy vẻ thất vọng.

Chuột dùng để bắt chim ưng, giờ chim ưng đã kéo đứt sợi dây trong tay hắn, cướp mất con chuột.

"Cẩu cường đạo."

Tiêu Ngọc Hoa nhìn con chim ưng đã bay vào tầng mây, chỉ tay chửi một câu, xốc cái quần da dê thùng thình của mình rồi đứng dậy.

Đây là mảnh đất toàn sa thạch đỏ, vì không giữ được nước, cho nên chỉ có một số loại thực vật giỏi chịu hạn sinh trưởng ở nơi này.

Bên rìa mảnh đất này, Tiêu Ngọc Hoa nhìn thấy một cây nhót, hắn reo hò nhảy từ trên bãi đất cao xuống, còn lộn vòng trên không trung, đáp vững vàng trên tảng đá đỏ khác. Đôi chân buộc da trâu để lại hai vết dài như móng trâu trên tảng đá.

Thân thể hắn như cái lò xo, liên tục bay nhảy qua bãi đá lởm chởm lộn xộn bất quy tắc. Chẳng bao lâu sau hắn tới được bên cây nhót kia.

Nhót trên cây đã đỏ rồi, vài quả thậm chí biến thành màu đỏ sẫm. Lá cây như phủ một lớp phấn bạc chưa đổi màu, chỉ có ít lá rụng dưới đất.

Tiêu Ngọc Hoa cực kỳ có kinh nghiệm ăn nhót, chỉ có những quả nhót chín hẳn mơi mất đi vị chát, lưu lại vị ngọt nhẹ.

Hắn hái những quả nhót chín rồi thôi, thứ này không thể ăn nhiều, nếu không sẽ cực kỳ không cơ lợi cho hậu môn, hắn không muốn có trải nghiệm đó lần nữa.

Nhót phải ăn từng quả từng quả một, ai mà nhét nhót đầm mồm thì sẽ chát tới không mở miệng ra được.

Sa thạch đỏ không giữ được nước, nhưng xung quanh khu vực sa thạch đỏ thì nhất định có nguồn nước.

Đi xuyên qua khu vực toàn liễu đỏ hình thù kỳ dị, Tiêu Ngọc Hoa tìm được một suối nước trong vắt. Hắn cẩn thận nhìn bốn xung quanh, từ từ ngồi xuống lắng nghe động tĩnh.

Bốn phía chỉ có tiếng gió thổi qua những cây liễu đỏ, phát ra tiếng lào xào. Tiêu Ngọc Hoa quỳ một gối xuống, đầu nghiêng sang bên ghé sát mặt nước ra sức uống.

Bất thình lình sợi dây thừng từ dưới suối bật lên, siết chặt lấy cổ hắn . Tiêu Ngọc Hoa kinh hoàng, hai tay tóm lấy sợi dây thừng muốn gỡ ra, nhưng sợi dây thừng đã thít vào cổ, khiến hắn liều mang giữ chặt thừng để có khe hở thở.

Hai tên tráng hán cười lớn chạy từ trong rừng liễu đỏ ra, một tên kéo thừng bằng da rắn, tên kia giang rộng tay muốn bắt Tiêu Ngọc Hoa .

Tiêu Ngọc Hoa cực kỳ linh hoạt chạy vòng quanh đầm nước, vừa chạy vừa rút dao ra cắt dây thừng.

Chỉ cắn được một đoạn nhỏ thì dao không cách nào cắt vào nữa, nhìn thấy sợi sắt bên trong, Tiêu Ngọc Hoa buông cả hai tay ra, chạy lấy đà trên mặt đất, dùng sức toàn thân húc vào tên tráng hán tay giữ dây thừng.

Tráng hán cười ha hả giơ chân lên đá Tiêu Ngọc Hoa , không ngờ cú đá tưởng ăn chắc cả mười phần lại hụt, con dao trong tay Tiểu Ngọc Hoa đâm thẳng vào vai hắn. Thân hình Tiêu Ngọc Hoa nhanh nhẹn lấy con dao làm điểm tựa xoay ngửa vòng, tay kia cầm cành nhót đâm thẳng vào gáy tráng hán.

Tên còn lại bấy giờ mới quát lớn xông tới.

Tiêu Ngọc Hoa thu dây thừng lại, đây là thứ đồ tốt, sợi sắt trong đó chỉ có xưởng ở Trường An mới làm ra được, bất kể là dùng để giết người hay là buộc đồ đều tốt cả.

Tên tráng hán áo da thấy Tiêu Ngọc Hoa không chạy nữa, bước chân của hắn ngày một chậm, ngày một nhỏ, vừa đi qua ao nước do suối nhỏ chảy vào, hắn bất thình lình lao vào rừng liễu gần đó, biến mất.

Tiêu Ngọc Hoa vậy mà không thừa cơ bỏ chạy, lại còn đuổi vào rừng, bước chân của hắn thong dong hơn nhiều. Vì khu rừng liễu đỏ này là nhà của hắn , không ai hiểu nơi này hơn hắn .

Qua một lúc sau, chỉ thấy một mảng liễu đỏ lay động dữ dội, lá rụng lả tả, rồi tiếp đó Tiêu Ngọc Hoa kéo thi thể tráng hán quay về ao nước.

Hôm nay không bắt được chim ưng, nhưng bắt được hai con dê béo, Tiêu Ngọc Hoa rất hài lòng, không uổng công hắn đóng kịch thời gian qua.

Trước tiên hắn cởi giày trên thi thẻ, bị mùi thối từ trong giày bốc lên làm "ọe" một tiếng, hắn vội vàng chôn ngay chiếc giày vào cát nóng.

Tiếp đó hắn cẩn thận lột y phục trên người tráng hán, y phục toàn chấy rận, hắn nhét tiếp xuống cát.

Cát ở Hà Tây ban ngày hắn nóng bỏng tay, ban đêm lạnh buốt xương, chỉ cần xử lý hai lần như thế là mọi thứ đều sạch sẽ hết.

Tiêu Ngọc Hoa để cho chúng cái khố, coi như chút thể diện cuối cùng.

Hắn lại từ trong bụi cây tìm ra được hành trang của hai người. Vừa mở ra một cái là hắn móc túi ném hết nhót đi, vì trong hành trang của hai người này chứa đầy thức ăn, trong đó riêng thịt khô đã có năm miếng lớn, đủ cho hắn ăn nhiều ngày.

Ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, lúc này chưa đốt lửa được, hắn thở dài, dùng dao xẻo thịt khô ăn với bánh nướng, khát thì cúi xuống uống ngụm nước ao.

Gió trên sa mạc từ xế chiều là bắt đầu giảm nhiệt, tới giờ thổi lên người đã thấy hơi lạnh.

Một tiếng động rất nhỏ phát ra từ rừng cây truyền tới, là tiếng người dẫm trên lá khô, rất nhẹ. Tiêu Ngọc Hoa vội dùng rao rạch vết thương trên thi thể, làm máu chưa kịp đông tiếp tục chảy ra, hắn nhanh chóng bôi máu lên mặt, còn kẹp một thanh đao dính máu vào dưới nách, nếu không nhìn kỹ, hắn rất giống thi thể bị đâm xuyên qua.

Nằm sấp trên mặt đất rất lâu, rõ ràng cảm giác được kẻ địch tới bên cạnh mình rồi, vì sao thân thể mình không có chút cảnh báo nào.

Hơn nữa còn có một mùi thơm dịu ngọt bao phủ, dụ dỗ hắn mở mắt ra.

"Ngươi đang ăn thịt người à?" Một giọng hắn nói êm ái truyền tới làm tim của Tiêu Ngọc Hoa run lên:

Tiêu Ngọc Hoa biết không ngụy trang được nữa, thể là hắn trở mình bò dậy, tiếp tục ngồi ăn thịt, vì che giấu bất an, còn cúi đầu uống nước.

"Sao ngươi lại uống nước tắm của ta?"

Nước vừa uống vào bị Tiêu Ngọc Hoa phun một phát ra hết ngoài, còn ho khù khụ.

Bình Luận (0)
Comment