Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 759 - Q4: Thiên Sơn Tuyết - Chương 002: Tiên Nữ Xinh Đẹp Nhất.

Q4: Thiên Sơn Tuyết - Chương 002: Tiên nữ xinh đẹp nhất. Q4: Thiên Sơn Tuyết - Chương 002: Tiên nữ xinh đẹp nhất.

Qua lọn tóc dính máu lòa xòa rủ trước trán, Tiểu Ngọc Hoa nhìn thấy nữ tử đó, chưa thấy mặt, nhưng thấy y phục của nàng rồi, nàng sạch sẽ như thế, thơm tho như thế, có uống nước tắm của nàng cũng không thành vấn đề. Vả lại ao nước này không phải ao nước chết, suối sớm đưa nước bẩn đi rồi.

"Nơi này có nước, vì sao ngươi không tắm cho sạch sẽ? Ca ca ta bảo, bất kể lúc nào cũng phải sạch sẽ."

Tiêu Ngọc Hoa giấu cái chân quấn da trâu của hắn ra sau, không cho nàng nhìn thấy mình không có nổi một đôi giày tử tế, vì tầm mắt thấp của hắn nhìn thấy chân nữ tử đi đôi giày da màu đỏ rực có hình đóa hoa, đẹp lắm, nhìn một cái là biết người thường không thể có.

"Ngươi đừng sợ, ta không phải tới bắt nô lệ đâu, với lại ngươi là người Đường, người khác cũng không dám coi ngươi như nô lệ để bắt."

"Thiện Hành đại sư nói, trong ba ngày bọn ta đóng quân ở đây, ngươi nhìn trộm bọn ta ba ngày, còn trộm một túi muối, một vò rượu. Thiện Hành đại sư định đi lấy đồ về, sau phát hiện ngươi đem rượu và muối cho một ăn mày già, ông ấy mới không bắt ngươi, còn nói ngươi là người tốt."

"Này, ngươi có phải là người tốt không?"

Tiêu Ngọc Hoa ngẩng đầu lên, tức thì thấy một Hồ cơ đẹp như tiên nữ, da trắng mũi cao, mi mắt như họa, thuần khiết như sương mai, mái tóc vàng rực như mặt trời búi kiểu trái đào vô cùng hoạt bát đáng yêu. Hắn nhìn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, vì hắn tự ti, hắn biết mình xấu xí với nàng.

Hắn lo mình nói chuyện, sẽ khiến Hồ cơ xinh đẹp lại còn giọng nói dễ nghe này sợ chạy mất.

"Thì ra là một tên ngốc." Vân Na thở dài, sau khi nghe kể chuyện một thiếu niên dám đột nhập vào doanh trại trộm đồ, còn tưởng đây là thiếu niên lợi hại như ca ca, không ngờ nói lâu như thế không được trả lời. Vân Na thấy đây là tên ngốc, mình không cần nhiều lời với kẻ ngốc.

"Ta không ngốc."

Vân Na đang chuẩn bị đi thì nghe thiếu niên đó tới, tức thì quay lại, nhấc váy lên ngồi xổm nhìn Tiêu Ngọc Hoa đầy hứng thú:" Hai tên sơn tặc đó đều do ngươi giết à?"

Tiêu Ngọc Hoa cúi đầu:" Bọn chúng không phải sơn tặc, mà là chuột đồng."

Vân Na đứng dậy đá một phát vào thi thể:" Nói dối, chúng là người, không phải chuột đồng."

"Ở dưới đất là chuột đồng."

"Không nhất định, hạn thát cũng sống ở dưới đất, cho ngươi biết, ca ca ta nướng hạn thát ngon lắm, ngươi ăn hạn thát chưa?"

Tiêu Ngọc Hoa kinh ngạc, hắn không thể tưởng tượng một Hồ cơ mỹ lệ mặt hoa da phấn lại ngồi ăn hạn thát nướng, nhưng dù ăn cái gì, nàng nhất định cũng đêu xinh đẹp.

Vân Na nghĩ tới hạn thát nướng là lại chảy nước dãi rồi, lau miệng nói:" Tiểu ăn mày, nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa móc mắt ngươi."

Tiêu Ngọc Hoa vội cúi đầu xuống, không ngờ nghe Vân Na nói:" Không được lãng phí thi thể sơn tặc, ngươi phải cắm chúng vào cọc gỗ, phía nam một tên, phía bắc một tên, ta đảm bảo rừng liễu đỏ sẽ là lãnh địa của ngươi. Chỗ không hay duy nhất là rất thôi, có điều ngươi bẩn thế này chẳng ánh hưởng gì đâu nhỉ? Đợi thịt thối rữa rồi, bị nước mưa làm trôi đi, chúng sẽ thành khô lâu thì không thối nữa."

Tiêu Ngọc Hoa kinh ngạc:" Ngươi là người Tắc à?"

Vân Na mừng rỡ:" Ngươi cũng biết người Tắc à?"

"Chỉ người Tắc các ngươi mới cắm người ta vào cọc thị uy ... Phải rồi, ta chưa hỏi, ngươi là Hồ cơ của vương nào?"

Vân Na nghe vậy nổi giận đá Tiêu Ngọc Hoa:" Ta tên Vân Na, ngươi cũng có thể gọi ta là Na Cáp, ta không phải phải Hồ cơ của ai hết."

Tiêu Ngọc Hoa ôm đầu mặc Vân Na đá liên tục, không phải hắn không muốn bắt Hồ cơ xinh đẹp này bán lấy tiền, chỉ là ở trong rừng liễu đỏ có mấy cái đầu trọc bóng loáng phản chiếu ánh mặt trời đang nhìn chằm chằm về phía này.

Trực giác nói với hắn, nếu dám có nửa đêm tâm tư xấu với Hồ cơ này, sẽ bị đám trọc đầu đó dùng gậy đánh thành thịt nát.

Đá một hồi không thấy đối phương phản ứng, Vân Na mất hứng bỏ đi. Tiêu Ngọc Hoa vội vàng ăn hết thịt khô, còn mút sạch sẽ ngón tay, soi bóng dưới ao nước phẳng lặng, hắn đột nhiên nhớ tới lời cô nương Vân Na đó nói, phải tắm thật sạch.

Có một thực tế là, nam tử tắm rửa xong sẽ luôn trở nên anh tuấn hơn, Tiêu Ngọc Hoa tắm xong cũng không ngoại lệ.

Có điều hắn thấy so với cô nương xinh đẹp kia, hắn chưa đủ anh tuấn, nên hắn dùng cát chà toàn thân từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng mới nhảy xuống ao nước tắm ...

Thực ra hắn tắm suốt cả một đêm, dù đêm lạnh thấu xương, hắn vẫn thấy lồng ngực ấm nóng, trong đầu lấp đầy hình bóng đẹp mê người kia, hắn thế đó là tiên nữ đẹp nhất hắn từng nghe tới.

Thi thể béo hơn có thể đem đốt, đó là kiến thức thông thường, Tiêu Ngọc Hoa vẫn biết. Chỉ cần rạch hình chữ thập trên cái bụng, cắm than đang chảy đỏ vào, đợi mỡ thấm ướt than, lại cho than vào đống lửa đốt, đặt vào vết thương hình chữ thập, thế là có hai nguồn sáng liên tục mà ổn định.

Khi trời sáng, chim trong rừng liễu đỏ ồn ào điên đầu, tiêu Ngọc Hoa nhìn cánh tay vì ngâm nước nhiều tới nhăn nheo, cùng với hai cái nến người đã đốt chẳng còn lại là bao. Hắn quyết định tới doanh trại bên rừng liễu đỏ, tìm cô nương mỹ lệ kia.

Cho dù khả năng sẽ bị đám đầu trọc kia đánh cho một trận, Tiêu Ngọc Hoa vân thấy, chỉ cần thấy được cô nương đó là đáng rồi.

Hắn thay giày của hai cái nến, mặc dù rất rộng, nhưng dù sao vẫn là giày, đẹp hơn lấy da trâu buộc quanh chân nhiều.

Rừng liễu đỏ kéo dài hơn ba mươi dặm, chẳng theo cái hình thù gì, dưới là cát, trên là những cái cây xơ xác, không khiến khung cảnh nơi này thêm bao nhiêu sức sống, ngược lại càng khiến người ta thấy hoang vu tiêu điều.

Đi qua rừng sẽ thấy một cái doanh trại rất lớn.

Trong doanh trại đó có rất nhiều hàng hóa, rất nhiều trâu cừu, rất nhiều lạc đà và chiến mã. Nếu ai có thể cướp được thứ này là người giàu nhất trong chu vi ngàn dặm quanh đây.

Rừng liễu đỏ là nơi che chở cuối cùng cho người không có gì bảo vệ ở rìa sa mạc này.

Người có tiền sống trong các bảo, có tiền hơn nữa sống trong thành trì, người có ruộng sống ở đại viện có hàng rào bao quanh. Chỉ có những người không tiền, không đất, không gia súc mới sống trong rừng liễu đỏ.

Tiêu Ngọc Hoa chính là vương của rừng liễu đỏ.

Hắn sở dĩ được những ăn mày khác gọi là vương, vì giỏi đánh nhau, chỉ có gọi là vương, khi họ bị đám chuột đồng ức hiếp mới có thể hùng hồn gọi vương của họ tới giúp.

Bình Luận (0)
Comment