Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 760 - Q4 - Chương 003: Vương Của Rừng Liễu Đỏ.

Q4 - Chương 003: Vương của rừng liễu đỏ. Q4 - Chương 003: Vương của rừng liễu đỏ.

Tiêu Ngọc Hoa tắm suốt một đêm, vì còn trẻ, nên làn da nhăn nheo vì ngâm nước dần dần căng trở lại, dưới ánh nắng sa mạc, còn bóng lên. Kể ra nếu không phải tóc tai như tổ chim, quần áo rách nát thì hắn cũng bất phàm lắm, nhất là đôi mắt dài linh động kia, rất dễ gây thiện cảm với người đối diện.

Dưới một cây hồng già không biết đã mọc bao nhiêu năm, có một cái lều da dê, một cái đầu bù xù trong lều thò đầu ra, nói với theo Tiêu Ngọc Hoa đang đi như bay:" Đừng chọc vào họ, sẽ mất mạng đó, đại vương của ta."

Tiêu Ngọc Hoa thuận chân đá cái đầu đó vào lều, không thèm nghe cảnh báo của ông ta, lúc này hắn chỉ muốn nhìn thấy cô nương mỹ lệ kia, muốn ngửi mùi thơm dễ chịu trên người nàng, nghe giọng hắn i khiến hắn bủn rủn.

Hoặc chỉ cần nhìn thấy nàng từ xa thôi cũng đủ rồi.

"Không nghe lời người già, thua thiệt ngay trước mặt ... Vương của ta." Giọng lão ăn mày vẫn truyền tới từ sau lưng:

Tiêu Ngọc Hoa dừng chân, đi ngược qua cái ổ của lão ăn mày:" Ê, lão già, hôm qua ngươi có nhìn thấy Hồ cơ tiểu nương tử xinh đẹp kia không?"

Lão ăn mày rụt đầu ngay vào lều:" Đó không phải là Hồ cơ, hẳn là một công chúa địa vị rất cao, công chúa sa mạc."

Tiêu Ngọc Hoa cao hứng gật đầu lia lịa:" Đúng thế, nàng nhất định là một công chúa tôn quý."

"Ngươi thấy ta cưới nàng về thì thế nào?"

Lão ăn mày lại thò đầu khỏi ổ, cười hô hố:" Vương của ta, không thể nào đâu, công chúa sẽ không gả cho loại quốc vương bần cùng như ngài."

Tiêu Ngọc Hoa tức giận, định kéo lão ăn mày ra khỏi ổ, đánh cho một trận lại nhét vào, lão ăn mày vội nói:" Võ nghệ của vương rất lợi hại, sao không tới bên công chúa mỹ lệ làm hộ vệ? Sau đó ngài dùng hết thủ đoạn quyến rũ nàng, cuối cùng dẫn nàng chạy khỏi đội ngũ đó. Như thế nàng chỉ có thể gả cho vương, sống ở rừng liễu đỏ này, sinh con đẻ cái cho ngài."

"Ngài thấy chủ ý của thần tử thấp kém của ngài ra sao?"

Tiêu Ngọc Hoa dừng tay:" Ngươi bảo trà trộn tới bên cạnh nàng à?"

"Đúng ạ, đúng ạ, đám hòa thượng lợi hại lắm, lại còn mặc khải giáp màu vàng, nhất định là loại lợi hại nhất. Vương của ta, ngài không đánh được đâu."

Tiêu Ngọc Hoa gãi đầu sồn sột, tuy đã tắm rửa gả đêm, gàu trên đầu hắn vẫn rơi như tuyết.

Thật đau đầu, A Phàm Đề nói không sai, hắn không đánh lại được đám hòa thượng kia.

Có điều suy nghĩ của Tiêu Ngọc Hoa rất đơn giản, hắn lập tức quyết định làm theo, cứ tới được bên công chúa rồi hẵng nói.

Nói không chừng cô công chúa đó thích mình ấy chứ, nếu không vì sao nàng lại tắm trong cái ao của mình.

Nhìn cái mặt tam giác gian xảo của A Phàm Đề, Tiêu Ngọc Hoa quyết định đưa ông ta theo, tới khi cần có thể hiến kế cho mình. Lão già này là người thông minh nhất vùng rìa sa mạc này.

Mặc dù A Phàm Đề bị Tiêu Ngọc Hoa tóm cổ áo lôi đi xềnh xệch, miệng la hét liên hồi, nhưng trong đôi mắt xám ánh lên vẻ đắc ý vì mưu kế thành công.

Trời sắp lạnh rồi, tiếp tục ở lại rừng liễu đỏ này cùng tên quốc vương ngu xuẩn này, nói không chừng chết cóng.

Càng đi ra ngoài thì người trong rừng liễu đỏ càng đông, một số người có cả cừu, nhưng không nhiều, mỗi con cừu với họ còn quý hơn mạng.

Tiêu Ngọc Hoa chưa bao giờ cướp cừu của họ, thậm chí vì cừu của họ mà chiến đấu vô số lần. Thế nhưng khi Tiêu Ngọc Hoa đi ngang qua, chủ nhân của con cừu vẫn kinh hoàng ôm cừu vào lòng, sợ bị hắn cướp mất.

A Phàm Đề ở bên lải nhải:" Vương của ta, đã nói với ngài lâu rồi, nên bảo bọn chúng giao cừu cho ngài bảo vệ, như thế bọn chúng sẽ yên tâm chăn cừu cho ngài, không lo ngài cướp cừu của bọn chúng nữa."

Tiêu Ngọc Hoa xách cổ A Phàm Đề lên:" Câm mồm, không được dọa bọn họ, ta không cần cừu của họ, ta có thể đi săn."

"Nhưng ngài là vương của nước Liễu Đỏ chúng ta, quốc vương nào mà lại không có cừu dê nhiều như mây, có quốc vương nào không có vô số mỹ lệ bên cạnh, ngài làm vương uổng phí rồi."

"Cả cái rừng liễu đỏ này chỉ có ngươi luôn mồm gọi ta là vương."

"Vì thần là tể tướng của ngài mà."

"Câm cái mồm của ngươi lại, cứ tới được bên công chúa mỹ lệ đó đã rồi hẵng nói cái khác."

"Ngài sẽ không vứt bỏ ta chứ, vương của ta. Nếu ngài có được số hàng hóa nhiều như núi kia, có thể chia một ít cho tể tướng trung thành của ngài không?"

"Câm mồm."

Tiêu Ngọc Hoa giận dữ rống lên, số chim nhỏ ít ỏi trong rừng liễu đỏ sợ hãi bay tán loạn lên không, còn chủ nhân của số cừu thì ôm cừu càng chặt.

Ngón tay của Vân Sơ không ngừng di chuyển trên bản đồ, cuối cùng dừng ở vị trí rừng liễu đỏ, gõ vài cái:" Cả vùng sa mạc này chỉ có ở đây đủ vật che chắn để đám phỉ của Hỏa Thiêu Vân lẩn trốn."

Ôn Nhu mất kiên nhẫn nói:" Lương thực, lương thực, quan trọng là lương thực, theo thám báo quay vê báo cáo, cách đây ba mươi dặm có thanh khoa vừa thu hoạch. Theo diện tích mà tính, ít nhất không dưới một vạn gánh lương thực."

"Chúng ta phải chuẩn bị đủ lương thực mới có thể rời Ngọc Môn Quan tiến vào sa mạc mênh mông."

"Giờ mà ngươi còn tâm tư tiễu phỉ cướp tiền tài à?"

Vân Sơ nhe răng cười với Ôn Nhu, đẩy cốc trà tới trước mặt hắn:" Uống chút nước đi, bình tĩnh lại, ta thấy chủ nhân của số thanh khoa kia là đám phỉ Hỏa Thiêu Vân đấy."

Sau khi rời khỏi Trương Dịch, tuy quận Tửu Tuyền vẫn là lãnh thổ Đại Đường, nhưng thói quen sinh hoạt nơi này khác xa bên trong nước. Có thể nói, đại đa số người nơi này sống bằng nghề kinh thương, bọn họ số ở thành trì, thành bảo dịch trạm và các bảo.

Còn mảnh đất bao la bên ngoài đều là lưu dân hết, không có nông hộ, bởi thế lượng lớn ruộng kia thuộc về lưu dân, nói cách khác lưu dân đó là nô lệ làm ruộng cho người ta thôi.

Hỏa Thiêu Vân là đám phỉ tặc vang danh quận Tửu Tuyền, đám Vân Sơ chuyến này đi Tây Vực diệt phỉ tặc dọc đường chính là một trong số việc quan trọng nhất. Chỉ là phái đi rất nhiều thám báo, vậy mà không bắt nổi một người của Hỏa Thiêu Vân.

Thế nên người lần đầu tới phía tây như Ôn Nhu không khỏi trở nên nóng nảy, cáu kính:" Tên bọn chúng lạ thật đấy, tên gì không đặt lại đặt là Hỏa Thiêu Vân, định đốt chết ngươi à?"

Vân Sơ nghe thế chẳng giận, còn cười phá lên, tính y có chút qua loa, cần Ôn Nhu ở bên cạnh bù đắp, nếu không sẽ bỏ lỡ nhiều chi tiết nhỏ ... Ai ngờ hắn để ý loại chi tiết này chứ!

Ôn Nhu cầm cốc trà lên, uống một ngụm hết luôn:" Trong rừng liễu đỏ có rất nhiều người, thời gian qua ta phái người đi thăm dò rồi."

"Lương thực của những người này rất ít, điều này phù hợp với phán đoán ban đầu của ta."

"Đám người chúng ta vào rừng liễu quá bắt mắt, trừ khi dùng bạo lực, nếu không thì chẳng hỏi ra được gì, nên ta để các đại sư Thiếu Lâm Tự đi cùng Vân Na."

"Không phải nói chứ, vẻ đẹp của Vân Na đúng là có lợi, biết được không ít thứ hữu dụng, quan trọng nhất là, lương thực ở trong tay Chuột Đồng."

"Chuột Đồng là ai?"

Vân Sơ gãi cằm:" Tên Từ Kính Nghiệp khốn kiếp đó, nếu dám tính kế ta, ta sẽ khiến hắn cả đời ăn không ngon ngủ không yên."

"Vậy trọng điểm cứ đặt vào rừng liễu đỏ này đi, một vạn đảm lương thực rất lớn, thế nào chẳng có manh mối."

Bình Luận (0)
Comment