Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 761 - Q4 - Chương 004: Kiên Trinh Bất Khuất.

Q4 - Chương 004: Kiên trinh bất khuất. Q4 - Chương 004: Kiên trinh bất khuất.

Cùng lúc Vân Sơ và Ôn Nhu bàn bạc thì Tiêu Ngọc Hoa cũng đã kéo A Phàm Đế tới bên ngoài doanh trại.

Hai người bọn họ không thèm để ý tới ánh mắt khinh bỉ của đám người trong doanh trại, đi thẳng tới bên tráng hán xấu xí vô cùng đang kiểm tra ngựa. Phải nói họ chưa bao giờ thấy ai xấu xí như vậy, mặt thì hàm bành ra, đầu nhọn lại kỳ lạ, đôi mắt to tròn như muốn lồi ra ngoài, mũi to như mũi sư tử, trán còn có cục thịt lồi, râu rìa xồm xoàm hết sức dữ tợn.

Đã thế hắn còn mặc cái áo đỏ hết sức chói lòa bắt mắt, Tiêu Ngọc Hoa đảo mắt một cái, tên này xấu xí ắt là bị những người khác kỳ thị, như vậy dễ bắt chuyện hơn, đồng thời bắt nạt hắn cũng sẽ ít người bênh vực hơn, kế hoạch của mình dễ thành công hơn. Thế nên Tiêu Ngọc Hoa đi thẳng tới vỗ vai:" Ngươi là hộ vệ của công chúa mỹ lệ kia à?"

Chung Quỳ từ khi tới Chung Nam Sơn tu đạo thì tính tình thuần hơn xưa rất nhiều, quay đầu lại thấy thiếu niên ăn mặc rách rưới, gật đầu:" Coi như thế."

A Phàm Đề cười gian đi xung quanh Chung Quỳ, nói với Tiêu Ngọc Hoa:" Ngựa của hắn không tệ, chúng tỏ hắn là hộ vệ địa vị không thấp, hắn mặc ảo vải, chứng tỏ thân phận hắn không cao."

"Thêm vào hắn xấu thế này, nhất định không được công chúa thích, ngài chỉ cần đánh bại hắn, nhất định có thể thay thế hắn, thành hộ vệ cưỡi bảo mã."

Khiêu chiến hộ vệ vốn có, sau đó chiến thắng và thay thế vị trí, đó là chuyện thường thấy trong thương đội đường xa.

Nhất là đối với thương đội qua lại giữa những bộ tộc ở Tây Vực thì càng xảy ra thường xuyên, còn là hoạt động được mọi người thích thú, vây quanh hò reo. Có điều nhìn thấy Tiêu Ngọc Hoa khiêu chiến Chung Quỳ, mọi người chẳng có hứng thú xem, kết quả định sẵn rồi, xem làm cái gì.

Chẳng có gì bất ngờ, một tuần hương sau Tiêu Ngọc Hoa nhũn người nằm trong lòng A Phàm Đề, hắn nhớ tới chuyện rất lâu trước kia, mình xé nát búp bê vải, đó là con búp bê của muội muội, hắn muốn, muội muội không cho, sau đó hắn xé nát, bẻ đầu, giật đứt chân tay ...

Đó là ký ức ít ỏi liên quan tới người nhà, là chuyện hắn đau lòng nhất, hắn luôn cho rằng, vì mình xé búp bê vải của muội muội, cho nên mình mới phải lưu lạc hoang nguyên, tự lực cánh sinh.

Cho nên giờ bản thân không khác gì con búp bê rách, đó là chuyện đương nhiên thôi ... Nghĩ như thế làm hắn vơi đi phần nào đau đớn.

A Phàm Đề kinh hãi bế Tiêu Ngọc Hoa di chuyển về phía sau, ông ta rất muốn vứt vương của mình bỏ chạy, nhưng hai tay không nghe lời, ôm chặt Tiêu Ngọc Hoa che chắn trước mặt.

Ông ta cứ nghĩ tên xấu xí kia sẽ bị vương chơi đùa trong lòng bàn tay, đang cười nham hiểm nhìn Tiêu Ngọc Hô xông lên thì tên xấu xí tung một đấm đánh bay luôn.

Trời ơi, đúng là bay thật đấy, thân thể Tiêu Ngọc Hoa bay lên cao hai thước, bay xa tới hơn một trượng mới ngã xuống, đã thế còn trượt trên mặt đất lởm chởm trượt ba thước.

Có điều vương cũng rất lợi hại, một đấm đó đổi lại là người khác đã bị kẻ địch xấu xí như thiên thần kia đấm chết rồi. Vương thì khác, thân thể hắn vừa mới dừng hoạt động đã bật dậy tiếp tục khiêu chiến tên hộ vệ kia, còn dùng thừng dài trói lấy nam nhân xấu xí, mới vùng nắm đấm xong vào.

Tên xấu xí bị thừng buộc chặt rồi, thừng của vương sắp đánh trúng, vậy mà tên xấu xí gầm lên làm đứt dây thùng, sau đó đá bay vương trước khi nắm đấm trúng mặt.

Lần này thân thể vương bay xa hơn, mài trên mặt đất cũng xa hơn, ngay cả cái quần da cừu mà vương rất quý cũng mài rách rồi, còn thấy cả mông vương.

Vương lại xông lên ...

Vương tiếp tục xông ...

Vương vẫn ..

Cuối cùng vương không đứng lên được nữa, quỳ xuống, đổ gục.

Vương không động đậy được nữa, nhưng ngón trỏ vẫn nhúc nhích, sỉ nhục nam nhân xấu xí. Thế là bụng vương bị tên xấu xí dẫm một phát, cú dẫm rất mạnh, nửa thân trên và nửa thân dưới của vưng gập lại, miệng thậm chí chạm vào được mông.

Từ tai, mũi, miệng vương đều chảy máu ... Thế mà vương vẫn trợn mắt với nam nhân uy vũ như núi, cường tráng như trâu đực, nhanh như chim cắt, đứng sừng sững dưới trời xanh đó.

A Phàm Đề không hiểu, rõ ràng vương của ông ta đã không đánh nổi một tên hộ vệ rồi, vì sao những tên hộ vệ khác còn đi tới, bộ dạng họ ai nấy mặt mày âm trầm, nghiêm túc, như thể muốn xông vào đánh hai người họ.

Mặt ông ta liền hiện ra nụ cười nịnh bợ nhất, miệng nói lời đê tiện nhất, người nằm bò ra đất kiếm giày dể hôn:" Ôi võ sĩ tôn quý, xin tha cho người trẻ tuổi vô tri này đi, hắn tự cho rằng mình là người cường đại nhất rừng liễu đỏ, trước mặt võ sĩ tôn quý, hắn chỉ là đống cứt, nắm bùn, là con hạn thát ngu xuẩn nhất sa mạc mà hôi ..."

Đám võ sĩ chẳng bận tâm ông ta nói gì, ngược lại vị vương sắp chết nghe thế phun ra ngụm máu lớn.

"Ha ha ha, võ sĩ tôn quý xem đi, hắn sắp chết rồi, tránh làm bẩn tới doanh trại, xin cho phép A Phàm Đề ti tiện đem hắn đi nuôi sói .."

Giọng A Phàm liên tục không ngừng vang lên giữa đám đông im phăng phắc, hai tay ông ta kéo Tiêu Ngọc Hoa, muốn đưa hắn rời khỏi doanh trại.

Chung Quý nói với Vân Sơ vừa mơi ra xem náo nhiệt:" Thuộc hạ muốn tên này."

"Thực ra ta cũng muốn lắm, trên đời này người có thể trúng mười đấm của ngươi mà chưa chết không nhiều, đừng nói còn là một đứa bé." Vân Sơ đưa tay quẹt chòm râu như bàn chải của mình:

"Vậy xem ra chúng ta phải tỷ võ một phen xem ai có được hắn rồi." Chung Quý bẻ tay răng rắc, từ lúc đi tiễn chân bị Vân Sơ ngang ngược trói gô lại mang theo đội ngũ, hắn luôn tìm cách có thể quang minh chính đại tẩn cho Vân Sơ một trận, dù hắn không chắc có thể đánh thắng được tướng quân, nhưng chẳng sao, dù chỉ đấm được vài cái vào mặt thôi hắn cũng thỏa mãn rồi:

Vân Sơ liếc mắt nhìn Chung Quỳ, sao không nhận ra ý đồ trong đầu hắn, tên này thông minh thật, nhưng còn non lắm, giọng y hài hước:" Không chơi, chúng ta mà đánh một trận chắc cả hai mười ngày không bò dậy nổi, người này cho ngươi đấy."

A Phàm Đề nãy giờ luôn tìm cách cứu vương của mình có một đôi tai nhạy bén, một trái tim mẫn cảm.

Ông ta nắm được chuyện đang phát triển theo phương hướng khác biệt, tức thì hướng về phía người trẻ tuổi có địa vị cao hơn:" Thủ lĩnh tôn kính, nếu có thể, chúng tôi muốn làm hộ vệ của công chúa cao quý."

Nụ cười của Vân Sơ biến mất ngay:" Đánh chết nuôi chó đi."

Nói xong liền rời hiện trường.

Nhìn thấy đám võ sĩ xông lên, A Phàm Đề hét lên: “Đừng, đừng, ta có ích cho ngài, ta biết mọi chuyện xung quanh đây, có thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào của ngài …”

Bình Luận (0)
Comment