Khi Tiêu Ngọc Hoa tỉnh lại, trước mắt chỉ có bóng tối, trong mũi truyền tới mùi thơm ngọt dịu làm hồn phách hắn mơ ước. Vì thế hắn cố gắng mở mắt ra một khe hẹp, sau đó nhìn thấy một khuôn mặt mỹ lệ đang nhìn hắn.
Thấy khuôn mặt đó, thân thể lại được mùi thơm kia bao phủ, Tiêu Ngọc Hoa không sợ trời, không sợ đất hận không thể dùng chăn che mặt lại.
Hắn thích nhất là đấm vào mặt người khác, cho nên mặt mình bị trúng mấy cú đấm nặng trông như thế nào, hắn rất rõ, cực kỳ rõ.
"Ngươi đi tìm Chung Quý đại ca tỷ vỏ mà không chết, ngươi thật lợi hại." Đây là lời tán dương thật lòng của Vân Na, khi nàng ở Trường An sinh sự, Chung Quỳ đại ca giúp nàng đánh bại mấy chục tên lưu manh từ Lạc Dương tới:
Tiêu Ngọc Hoa vừa nghe Vân Na khen, vốn cơn đau thấu tận tim tức thì không quá đau nữa, hắn phân biệt được đâu là châm chọc, đâu là khen thật lòng.
Hắn muốn nói, đáng tiếc lưỡi hắn bị thương, sưng đầy miệng, miệng cũng không cử động được, chỉ có thể thông qua khe hở nhìn mỹ nhân.
Vân Na mở to đôi mắt trong sáng nhìn Tiêu Ngọc Hoa đang nằm trên giường bệnh. Dáng vẻ của nàng vô cùng khả ái, tựa nhìn một món ăn mới lạ. Nàng sở dĩ hứng thú với nam tử này, vì hoàn cảnh của hắn rất giống ca ca nàng khi nhỏ, đều phải dựa vào bản lĩnh của bản thân để gian nan sinh tồn.
Tới khi nghe tên A Phàm Đề bị đánh một trận kia nói nam tử này thích mình, Vân Na cười càng vui vẻ.
Vì Thôi Dao từng nói với nàng, được người ta thích là chuyện rất may mắn, được càng nhiều người thích chứng tỏ trên người mình có nhiều ưu điểm. Còn nói giữa nam nữ chuyển biến yêu thành hận chỉ trong chớp mắt, trước kia yêu bao nhiêu thì sau này sẽ hận bấy nhiêu.
Từ cổ xưa đã có người nghiên cứu tình cảm nam nữ rồi, nhưng tới giờ vẫn chẳng có tiến triển gì, hoặc là coi tình cảm như thứ dục vọng của người trưởng thành, hoặc coi nó như thứ tồn tại thiếu trật tự. Vì thế coi tình cảm là thứ không tốt, phải ước thúc.
Còn với các quý nữ môn phiệt thì phải biết nắm giữ thủ đoạn điều khiển tình cảm này, thông qua điều chỉnh nhỏ gia tăng thiện cảm của một người với mình, chỉ cần phương pháp đúng, có thể nắm người đó trong tay cả đời.
Nghĩ tới đó Vân Na liền thu gậy lại sau lưng, vốn nàng nghe nói có người sỉ nhục Chung Quỳ đại ca liền định cầm gậy đi giáo huấn.
Giờ kẻ này bị đánh thảm như vậy, thế thì không cần ra tay nữa.
Ca ca cũng nói, tên này ít nhiều cũng tính là một nhân tài. Mà Vân Na thì đang thiếu một người trung thành giúp mình trông coi Phật quốc, nếu tên này là nhân tài, vậy Vân Na muốn đem thứ được Thôi Dao dạy ra thử một phen.
Dù sao là do ngươi tự dâng mình tới tận cửa, chẳng thể trách người khác.
"Ngươi bị thương rồi, phải uống thật nhiều nước, ta sẽ sai người giúp ngươi sắc thuốc, ngươi phải uống đấy nhé." Vân Na đứng bên giường bệnh, bản tính hiếu động chẳng chịu yên, thân hình yêu kiều khẽ lắc lư, ánh mắt tràn ngập nụ cười ôn nhu.
Vân Na kiên nhẫn nói chuyện với Tiêu Ngọc Hoa, mỗi câu nói đều thể hiện sự quan tâm, đồng thời không giấu vẻ tán thưởng.
Nhưng chỉ vẻn vẹn vì người này thể hiện ra ý chí bất khuất trước nắm đấm của Chung Quý đại ca thôi.
Hai người giao lưu vô cùng sôi nổi, mặc dù chỉ có mỗi Vân Na nói, còn người kia thì ú a ú ớ đáp lại, Tiêu Ngọc Hoa vẫn thấy đây là ngày vui vẻ nhất trên đời của hắn.
……….. …………
"Thủ lĩnh tôn kính, chuột đồng ngài muốn tìm ở ngay bên rừng liễu đỏ, mặc dù tiểu nhân không biết đám chuột đồng ở đâu, nhưng vương của bọn tiểu nhân biết.
"Từ sau khi lương thực được thu hoạch, vương vì kiếm lương thực mà đã bắt được bảy tám tên chuột đồng rồi."
"Tiểu nhân nghĩ, chỉ cần sức khỏe của vương mau chóng bình phục, hắn nhất định sẽ giúp thủ lĩnh tôn kính tìm ra đám chuột đồng kia, đồng thời đào ra hang chuột đồng."
"Có lẽ ngài cũng biết, lương thực trong hang chuột đồng nhiều lắm, rất nhiều."
Vân Sơ gật gù:" Nếu tìm được chuột đồng, đào ra được lương thực của chúng, ngươi sẽ được thưởng một đồng kim tệ."
Tất cả thương đội từ Trường An đi Tây Vực khi qua Tửu Tuyền đều phải dừng lại ở nơi này mười ngày nửa tháng dùng để bổ xung thể lực, vật tư.
Rời khỏi Ngọc Môn Quan, cố nhân chẳng còn, chỉ có hoang mạc và cát vàng vô tận.
Ở nơi như Tửu Tuyền, muốn kiếm được lương thực đủ dùng một tháng cho 4000 người và hơn 8000 gia súc là chuyện không thể.
Lương thực mà quan binh, quan phủ dùng ở Tửu Tuyền không tới từ bản địa, mà tời từ Cam Châu. (Trương Dịch)
Lương thực mà Cam Châu sản xuất ra cũng không phải nhờ bách tính, là là từ người Tân La truân điền, chỉ có thể dùng cho quân đội, không bán cho thương cổ.
Sau khi Đại Đường diệt Tam Hàn, một lượng lớn người Tân La được di cư tới đây, Hắc Xỉ Thường Chi đang làm phó tướng Cam Châu chiết trùng phủ. Có điều khi Vân Sơ đi qua Cam Châu chuẩn bị tới bái phỏng thì hắn tới Mã Đề Tự bái Phật, không gặp được.
Rất may ở Cam Châu còn có sản nghiệp của Mã Quy hảo bằng hữu của ân Sơ, nên mới kiếm được lương thực duy trì tới Tửu Tuyền.
Mã Quy giờ không phải là dịch thừa nho nhỏ như xưa nữa, mà đã là Cam Châu biệt giá, dù không thể một tay che trời ở nơi này, ít nhất ở nghề cũ là dịch trạm có quyền lực nói sao là vậy.
Tin tức có lương thực trong tay Hỏa Thiêu Vân cũng là do Mã Quy cung cấp.
A Phàm Đề được Vân Sơ phái một đám cựu sơn tặc thổ phỉ giúp đỡ, chẳng mấy chốc tìm được tung tích của chuột đồng.
Sau khi nghe sơn tặc báo cáo, Vân Sơ khẳng định đám chuột đồng này tới từ phía tây Thái Hành Sơn, nếu không đã chẳng làm ra khu vực nhà dưới hố này.
Viện tử dưới hố rất lưu hành thời Tấn, nơi đó đất vàng rất dày, đào xuống tới ba trượng vẫn là đất vàng khô ráo, sau đó đào theo chiều ngang, vậy là có một viện tử không tệ xuất hiện rồi.
Mặc dù viện tử như vậy rất có khả năng bị mưa nhấn chìm, nhưng mà nơi làm viện tử như vậy thì trong một năm chẳng có mấy nước mưa, dù là có thì cũng bị đất vàng hút như bông hút nước.
Nếu đã tìm được rồi thì Vân Sơ định dẫn cả đám đông tới vận chuyện lương thực, y thấy mình là hảo bằng hữu của Từ Kính Nghiệp, nên không cần khách khí làm gì.
Thực ra chẳng có bất kỳ manh mối nào có thể chứng minh Hỏa Thiêu Vân là thủ hạ của Từ Kính Nghiệp, ngoại trừ cái tên như Ôn Nhu nói tràn ngập hận ý với họ Vân nào đó. Nhưng ân Sơ vẫn nhận định như thế. Mấy năm qua được phủ Anh quốc công âm thầm giúp đỡ, chắc là thế lực lớn nhỏ ở hành lang Hà Tây đều bị Từ Kính Nghiệp thu phục rồi.
Tên khốn này rất có khả năng đã là kẻ cầm đầu hắc đạo ở hành lang Hà Tây.
Người Thổ Cốc Hồn thực sự là quá nghèo, địa thế lại cao, chỉ có ưu thế nuôi trâu cừu, mà người thì không thể chỉ ăn thịt không ăn lương thực được.
Hắn muốn trồng lương thực thì phải tiến vào hành lang Hà Tây nguồn nước phong phú mới có thể nuôi sống được bao nhiêu bộ hạ như thế.
(*) Ảnh viện tử dưới hố.