Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 763 - Q4 - Chương 006: Đám Người Ích Kỷ.

Q4 - Chương 006: Đám người ích kỷ. Q4 - Chương 006: Đám người ích kỷ.

Lần này hành động do Lương Anh đi tiên phong, đây là lần đầu tiên người trẻ tuổi này được thực sự nắm quyền điều khiển một quân.

Vân Sơ tuy đi cùng nhưng y chẳng tham gia chỉ huy, Lương Anh đã quen rồi, quân hầu bây giờ không nói đâu, đến khi về rồi mới chỉ ra chỗ không thích hợp ... Dùng cả chửi mắng lẫn nắm đấm để chỉ ra.

Ôn Nhu tò mò lắm, trước kia Vân Sơ chỉ bảo người khác có thô bạo vậy đâu, sao Lương Anh được đặc quyền?

Cái này thì Lương Anh biết, gia gia hắn năm xưa đối xử với Vân hầu như thế đấy.

Gia gia hắn thích giết người, thích rượu mạnh, thích chà đạp mỹ nhân, thích đánh bạc, thích ẩu đả người khác ... Còn về phần đọc sách chưa từng nằm trong quy hoạch cuộc đời ... Vậy mà hoàng đế còn hạ chỉ gia gia hắn ở nhà đọc sách, Vân hầu chính là con quỷ xui xẻo phải tới dạy gia gia hắn đọc sách.

Không nói cũng rõ khi đó Vân hầu bị đánh thảm cỡ nào.

Cho nên bây giờ bị Vân hầu đối xử thô bạo, Lương Anh không có ý kiến gì, vì Lương gia họ nợ ngài ấy.

A Phàm Đề có được một con lừa trắng mõm đen, ông ta cao hứng ngồi ngược trên lưng lừa, vừa đi vừa lớn tiếng chào hỏi thần dân trong rừng liễu đỏ.

Bảo những người này đi giết địch thì một chút xíu khả năng cũng không có, nhưng mà bảo họ đi thu dọn chiến trường thì ai nấy chạy như ngựa, thế là ông ta kéo được mấy trăm người đi theo.

Vân Sơ cứ nghĩ tới viện tử dưới hố phải ở chỗ bí mật lắm, đến khi nhìn thấy cả quần thể viện tử dưới hố với quy mô hoành tráng, xây dựa vào ngọn núi thấp, mấy chục viện tử kề nhau san sát, có cả cánh cổng lớn, một bức tường đá bao quanh. Thậm chí đang mở rộng sang khu thứ hai.

Đa phần là viện tử độc lập, một số có vẻ thông với nhau, đứng bên trên khó ước lượng có thể chứa bao nhiêu người.

Dù biết nhiều hiểu rộng, y cũng phải tặc lưỡi không thôi.

Bảo sao đám lão tặc mình phái đi điều tra lại không tìm thấy nơi này.

Đám người ở nơi này dùng rừng liễu đỏ để yểm hộ, xây ở vị trí hình cái loa, gió nơi này luôn hút về phía khu rừng, nên khói bếp ở viện tử dưới hố cũng thối vào rừng, làm cho đám lão tặc Vân Sơ hiểu lầm, cho rằng khói ở đó do đám ăn mày trong rừng tạo ra. Bởi thế không nghĩ nơi này có người sinh sống.

Đôi khi mưu kế chẳng cần quá cao thâm, hiệu quả là tốt nhất.

Đợi khi Lương Anh dẫn theo 500 cựu sơn tặc, đại đạo đi qua rừng liễu đỏ, tới được khu viện tử dưới hố, một vị đông hồng tiên sinh trông rất già từ dưới viện tử vất vả leo lên, chắp tay với Vân Sơ:" Lão nô bái kiến quân hầu."

Đây chính là cái lão già mà năm xưa y tới phủ Lý Tích còn làm khó không cho vào, Vân Sơ nhếch mép giễu cợt:" Ái chà Lý quản gia, sao ông lại ở đây, nghe nói ông về Sơn Đông dưỡng lão rồi cơ mà.

Lý quản gia vẫn cười khà khà:" Làm phiền quân hầu nhớ tới rồi, đều là lỗi của lão nô. Tuổi cao rồi muốn về quê, không ngờ tiểu thiếp liền một hơi sinh liền cho lão nô ba đứa bé. Thế nên lại phải làm lại nghề cũ, đi kiếm ít tiền cơm cho bọn nhỏ."

Vân Sơ nói với Lương Anh:" Bỏ qua viện tử đầu tiên, những cái khác không được bỏ sót."

Lý quản gia đang cười híp cả mắt, nghe thế mặt biến sắc cuống lên:" Nơi này đều là sản nghiệp của Anh công, chẳng lẽ Vân hầu ngay cả thể diện của Anh công cũng không nể sao?"

Vân Sơ cười nhạt:" Ta sắp rời Ngọc Môn Quan, lương thảo trong tay không đủ, đành phải thế, đợi sau này về Trường An, ta thỉnh tội Anh công là đủ. Bao năm qua Anh công chiếu cố Vân mỗ lắm, chắc lần này không trách gì đâu."

Lúc này Lương Anh đã dẫn người nhảy xuống các viện tử dưới hố, đối đầu với người trong đó, tiếng tranh cãi, va chạm vang lên. Lý quản gia rối rít chắp tay vái Vân Sơ:" Vân hầu, Kính Nghiệp công tử ở đây."

Vân Sơ lười nhác nói:" Vậy thì bảo hắn ra đây xem, ta muốn hỏi hắn Hỏa Thiêu Vân là ý gì, có phải muốn thiêu chết Vân mỗ không?"

Không có lệnh dừng, trong hố đã có tiếng va chạm, tiếng kêu thảm, không biết bên nào đã đổ máu rồi.

Vân Sơ giơ tay lên búng tách một cái:" Chỗ nào thấy khó chơi thì không cần đánh giáp lá cà, ném lôi hỏa đạn xuống, lần này lão tử mang theo nhiều lôi hỏa đạn như thế không phải để đợi mốc."

Lý quản gia là người từng trải sóng gió rồi, ông ta nghĩ Vân Sơ chỉ hư trương thanh thế thôi, y đời nào dám, chẳng qua chỉ là một hầu gia mới nổi thôi. Anh công là ai chứ, là công thần có tên trong Lăng Yên Các, là khai quốc trọng thần, là ....

Uỳnh!

Một tiếng nổ lớn cắt ngang suy nghĩ Lý quản gia, cả căn nhà sụp xuống, bụi bay mù mịt.

Lý quản gia ba hồn bảy vía bay quá nửa, vội nhào tời, nắm chặt lấy cánh tay Vân Sơ, hét lên:" Quân hầu, quân hầu dừng lại ... Ngài muốn lương thực, lão nô sẽ lấy cho ngài ... nơi này, nơi này không phải chỉ của Lý gia, đại họa đấy .. "

Vân Sơ cười nhạt:" Ta luông nghe người ta khen Lý quản gia là nhân vật khôn khéo lắm, sao lần này hành động ngu xuẩn như thế?"

"Ta đoán không nhầm, thứ giấu ở đây không chỉ là đồ của Từ Kính Nghiệp, mà còn là của đám huân quý, định dùng khi nhảy vào Tây Vực chứ gì?"

"Ngươi dám tự tin vì nghĩ ta sẽ không dám đắc tội với huân quý toàn bộ Đại Đường chứ gì? Thứ nô tài ngươi dám chường mặt ra nói chuyện ngang hàng với ta, thăm dò giới hạn của ta, cái gan chó của ngươi lớn quá rồi đấy."

Lý quản gia nghe Vân Sơ vạch trần như vậy, sắc mặt thoáng cái cắt không ra máu, ông ta sao ngờ được Vân Sơ biết rồi vẫn dám thẳng tay như thế? Quỳ sụp xuống đất dập đầu:" Cầu xin hầu gia nể tình Anh công mà bỏ qua cho, chỗ này có chuyện gì, Anh công làm sao còn nhìn mặt ai được nữa."

Vân Sơ cười khùng khục:" Muộn rồi, lần này ta cho ngươi một bài học, để các ngươi biết nơi này không phải là Trường An, ở đây gần tới Tây Vực lắm rồi."

"Ở hoang mạc này bản thân cường đại mới thực sự là cường đại, trông cậy vào người khác không ăn thua đâu."

"Lấy mạng con chó già này."

"Quân hầu, xin ...."

Lý quản giá vừa hét tới đó thì Lương Anh đã vung đao như chớp, cái đầu ông ta vừa lăn xuống đã đá văng đi nơi khác:" Quân hầu, giết hết chứ?"

"Tất nhiên, lũ khốn kiếp đó luôn muốn thắng ngay từ vạch xuất phát, đợi lão tử vất vả mở thương đạo cho chúng hưởng lợi, làm gì dễ dàng như thế." Vân Sơ nhìn Lương Anh:" Ngươi làm việc này, sau này e không còn cơ hội được họ thừa nhận đâu."

Lương Anh nhe răng cười đơn thuần:" Như quân hầu đã nói đấy, bản thân cường đại mới thực sự là cường đại."

Vân Sơ nhìn vô số người từ trong rừng liễu đỏ xông vào cái hố viện lớn nhất, lắng nghe tiếng chém giết bên trong, nói:" Ngươi không có khuyết điểm của ta tổ ngươi."

"Đời sau phải hơn đời trước chứ ạ."

"Vậy thì bắt đầu từ nơi này đi."

Lương Anh thi lễ sau đó dẫn thân binh men theo con đường nhỏ bên trái, tới một hố viện mới tinh, tiếng chém giết lại lần nữa bùng lên.

Vân Sơ thở dài:" Đúng là ích kỷ, tới giờ vẫn mạnh ai nấy đánh."

Bình Luận (0)
Comment