Đám huân quý kéo tới đây lập căn cứ nếu Vân Sơ đoán không nhầm thì là kẻ đã đi xuống, hoặc là cảm giác được bản thân sẽ đi xuống.
Phàm là huân quý đang sống tốt, bọn họ chẳng coi Tây Vực ra cái gì, với bọn họ mà nói, cơ nghiệp ở gần Trường An, Lạc Dương mới là cơ nghiệp tốt nhất.
Nhất là thời điểm này phàm là nhà nào có thực lực thì đã kéo nhau tới Lạc Dương tranh đoạt rồi, chỉ còn những nhà không tranh được mới phải nhóm ngó Tây Vực.
Tất nhiên món lợi từ Tây Vực lớn như vậy, đám huân quý thế lực sao có thể bỏ qua, nhưng bọn họ không cần vội, họ có thể đợi Vân Sơ khai phá thông đạo hoàn tất, dựa vào tái lực hùng hậu, ùn ùn phái người tới phát tài cũng không muộn.
Dù là đám người nào thì Vân Sơ cũng không thích, hiện Đại Đường chưa coi Tây Vực là quốc thổ, dám người này một khi kéo nhau tới Tây Vực, dưới hoàn cảnh man hoang ở đây, rất dễ coi mảnh đất này của mình ... Tiếp đó chính là phản loạn.
Nhất là loại người như Từ Kính Nghiệp, mục đích ban đầu của hắn khi chạy tới Tây Vực chính là tự lập vương quốc, tạo phản.
Vân Sơ không muốn nửa đời sau của mình phải đi giết đám phản tặc.
So với việc sau này phải giết, chẳng bằng giết luôn bây giờ khi thế lực của bọn chúng chưa thành, vừa dễ hơn ... Mà quan trọng nhất là bây giờ y rất cần lương thực tới Tây Vực kiếm tiền.
Sự thực chứng minh đám huân quý kia sa sút là có lý do, trong những hố viện kia không phải gia phó trong nhà thì là đám đao khách, du hiệp bọn họ thuê được.
Còn người trong gia tộc thì chẳng có một ai, tính ra lão quản gia của nhà Lý Tích là người có địa vị lớn nhất rồi, thế nên khi bị Vân Sơ chém đầu, số còn lại không có ai chỉ huy, bị đánh tan tác.
Một đám người hi vọng người khác giúp mình khai thác thêm cơ nghiệp, cuối cùng để bọn chúng hưởng trái quả ngọt.
Đúng là cái đám sống trên đầu người khác quen rồi, chỉ biết ngồi không hưởng thụ, giết càng nhiều càng tốt, đồ của chúng cũng cướp càng nhiều càng tốt.
Lương Anh dẫn người rời khỏi viện tử dưới hố, tuyên bố ngoại trừ lương thực, nơi này thuộc về họ. Đám người trong rừng liễu đỏ mong đợi nãy giờ liền tràn vào như nước lũ, nhà ở tốt như thế, có núi, có nước, không sợ gió cát, không sợ lạnh, vạn vạn lần không thể bỏ phí.
Bọn họ vội vàng khuân vác lương thực phía dưới lên giao nộp, tuy tiếc thật đấy, nhưng giờ có chỗ ở đàng hoàng, bọn họ ra sức làm việc, gọi thêm người tới, để đám người đáng sợ kia mau mau lấy lương thực rồi đi, có thế họ mới thực sự yên tâm nơi này là của mình.
Đám Vân Sơ giữ đúng lời hứa, lấy lương thực rồi bỏ đi, vì thế A Phàm Đề thích cưỡi lừa ngược liền thành tể tướng nơi này, ông ta còn cõng Tiêu Ngọc Hoa bị Chung Quỳ đành cho không còn ra người, nói với tất cả, đây là công tích của vương.
Lại còn lột cả băng gạc trên người hắn, để lộ ra những vết thương kinh khủng, dùng những thứ này nói với các cư dân của rừng liễu đỏ, vương của bọn họ vì tìm kiếm nơi ở mùa đông cho bọn họ đã phải trả giá thế nào.
Sau đó Tiêu Ngọc Hoa bị A Phàm Đề hành cho chết đi sống lại nằm trên cành cây khô của một cây nhót cổ thụ mọc lệch, lên ngôi vương.
A Phàm Đề còn kiếm cành hồ dương lá bến thành màu vàng, bệnh thành vương miệng vàng rực rỡ, đội lên đầu Tiêu Ngọc Hoa.
Vân Na dẫn theo mười tám vị hòa thượng tham dự toàn bộ buổi lễ, còn thực lòng chúc phúc.
Vì chuyện này Vân Na còn mang mứt kẹo mình mang từ Trường An ra, chỉ cần ai quỳ bái vương của họ, nàng sẽ thưởng cho một viên mứt kẹo.
Thế là Tiêu Ngọc Hoa được ủng hộ với tỉ lệ trăm phần trăm từ cư dân rừng liễu đỏ.
Ai cũng bảo kẹo ngon lắm ...
Vân Na giúp đỡ được ca ca rất nhiều ... Chỉ là tiếp theo muốn đám thần dân này ngoan ngoãn nộp thuế, nuôi hai kẻ thống trị, Vân Na không làm được.
Mứt kẹo có thể khiến đầu gối họ uốn cong, có được lời khen ngợi từ họ, nhưng chớ mong lấy đi số lương thực và cừu ít ỏi từ họ.
Vân Na không học được mấy văn hóa, nhưng lại được Con khỉ già bao năm quá trút vào đầu kiến thức lập quốc, gần đây lại được Thôi Dao dùng hình thức kể truyện dạy một gia tộc quật khởi thế nào.
Nên nàng biết, Tiêu Ngọc Hoa muốn cai trị nơi này phải chọn những người cường tráng nhất ra lập thành quân đội, sau đó dựa vào quân đội lập ra luật pháp, rồi lập ra nhà giam, như thế mới có thể thực sự quản lý được người ở đây.
Chuyện này rất mất thời gian.
Vân Na thấy mình đã bỏ ra rất nhiều mứt kẹo, đây đã là sự hi sinh lớn nhất của nàng từ khi sinh ra tới nay rồi, nếu như Tiêu Ngọc Hoa và A Phàm Đề tương lai không thể biến nơi này thành một thế lực có sức chiến đấu. Vậy thì khi đó nàng sẽ lấy gậy ra xử lý hai tên ngốc này.
Dù sao Vân Na đại tiểu thư rất thích mứt kẹo, vậy mà lần này phải bỏ ra nhiều như thế.
"Ta là hậu đại của phạm quan, khi còn rất nhỏ cùng trưởng bối đày tới đây, về sau họ đều chết cả, một mình ta sống sót."
Nghe Tiêu Ngọc Hoa kể quá khứ, Vân Na thon dài đưa lên khẽ gãi cánh mũi, hàng mi liễu hơi nhíu vào giữa:" Ngươi không phải từ khi sinh ra đã bị a gia a nương vứt bỏ, được một mục nhân nhặt về nuôi lớn à?"
Tiêu Ngọc Hoa ngớ người chẳng hiểu gì:" Không phải, nhà ta trước kia rất giàu, ta còn đọc sách mấy năm ..."
Vân Na cắt ngang lời khoe khoang của hắn:" Ngươi đã từng chiến đấu với cừu sừng cong trên núi chưa?"
Tiêu Ngọc Hoa chẳng hiểu gì:" Chưa, nơi này làm gì có cừu sừng cong?"
"Ngươi đã từng hạ đọc kẻ có ý đồ xấu với ngươi chưa?"
"Chưa, ta luôn dùng dao giết người."
"Nói như vậy, ngươi càng chưa từng vì nuôi muội muội mà trộm trâu nhà người ta, sau đó đốt cả chuồng trâu à?"
Càng nghe, Tiêu Ngọc Hoa càng chẳng hiểu gì, cơ mà không sao, chỉ cần được nghe công chúa nói, thế là đủ, thế nên trí tuệ của hắn tụt từ đỉnh đầu tới gót chân:" Không, muội muội của ta chết rồi."
Vân Na mở to mắt sững sờ:" Ngay cả muội tử mà ngươi cũng không nuôi được à?"
Tiêu Ngọc Hoa cuống lên giải thích:" Không thể trách ta được, khi đó ta còn quá nhỏ."
Vân Na khép mắt, từ từ hồi ức lại tuổi thơ của mình, ca ca đi trộm sữa cừu, trộm sữa trâu, lừa hạn thát, cướp bơ của người ta, cướp thanh khoa của người ta, đi lục sát thịt khô trên người tử thi chiến trường, còn lấy vải mềm từ đống xác chết ... Đôi khi phải tự giết người để cướp lấy.
Thế nên mình mới được nuôi lớn thế này, lại còn xinh đẹp thế này.
So sánh một cái liền thấy ngay, tên này so với ca ca chẳng là cái gì hết, chỉ là thứ ngu xuẩn trơ mắt nhìn muội muội chết đói.