Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 765 - Q4 - Chương 008: Ngọc Môn Quan. (1)

Q4 - Chương 008: Ngọc Môn Quan. (1) Q4 - Chương 008: Ngọc Môn Quan. (1)

Bỏ lại Tiêu Ngọc Hoa ngơ ngác ngồi đó chẳng hiểu mình đã làm sai điều gì, Vân Na tới lều của Vân Sơ, vừa đi vào đã nhào vào lòng Vân Sơ, nước mắt chảy mãi.

"Ai bắt nạt muội?"

Giọng ca ca phát ra từ cổ họng, chứa đầy sát khí, câu nói này Vân Na nghe từ nhỏ tới lớn rất nhiều rồi, sau đó sẽ có kẻ gặp xui xẻo, hoặc là chết.

"Không ai bắt nạt muội cả, chỉ là nhớ lại chuyện trước kia, ca ca nuôi lớn muội thật không dễ dàng."

Vân Sơ lấy khăn tay ra, chấm nước mắt trên gương mặt ngày một thoát ly vẻ trẻ con trở thành thiếu nữ xinh đẹp, lòng không khỏi tự hào:" Có gì khó đâu, muội là đứa bé rất dễ nuôi, cho uống sữa cừu thì uống sữa cừu, cho ăn bột là ăn bột. Muội thích uống nhất là sữa trâu, chỉ là kiếm mật ong cho vào sữa hơi khó."

"Ta còn nhớ, một lần ta kiếm được mật ong cho vào sữa, Tắc Lai Mã uống trộm sữa trâu mật ong của muội, muội khóc rất lâu."

"Ta nghĩ, ai làm ca ca cũng đều như thế. Sao hôm nay lại nói tới chuyện này? Những chuyện không vui trước kia quên đi, chỉ cần nhớ chuyện vui vẻ thôi, ca cũng vậy đấy."

"Chúng ta sắp gặp được Tắc Lai Mã rồi, muội không muốn để mẹ thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất, vui vẻ nhất của muội sao?"

Vân Sơ vốn đang bóc tách từng mỗi quan hệ phức tạp của đám huân quý ở no này, viết cho Địch Nhân Kiệt ở Trường An.

Đột nhiên Vân Na chạy vào ôm lấy mình khóc, thế là mấy chuyện kia đều không quan trọng nữa. Vân Sơ thất bại trong việc giáo dục tri thức cho Vân Na, nhưng luôn bồi dưỡng sự kiên cường cho muội tử, cho nên Vân Na rất ít khóc.

Giờ sắp vào Tây Vực rồi, y cứ nghĩ muội muội phải đợi tới lúc gặp lại Tắc Lai Mã mới khóc, không ngờ bỗng nhiên lại khóc vì chuyện này.

Hai huynh muội rời Tây Vực vậy mà đã mười năm rồi, mười năm trước Tắc Lai Mã còn chút nhan sắc, bây giờ nhất định đã già lắm rồi.

Thời gian thanh xuân mỹ lệ của nữ nhân trên sa mạc rất ngắn ngủi, một khi tuổi quá ba mươi sẽ nhanh chóng già đi, mất đi sức sống.

Ở dưới chân Thiên Sơn, có rất nhiều nữ nhân già như bà cụ bảy tám mươi, thực ra mới chỉ trên bốn mươi thôi, đại bộ phận nữ nhân chẳng sống được tới tuổi đó.

Vân Sơ chẳng biết bây giờ Tắc Lai Mã bao nhiêu tuổi, vì nữ nhân đó cũng chẳng biết đâu, hồi xưa lúc thì nói mình mười mấy, lúc thì nói mình hai mấy. Cả đời nàng sống rất hồ đồ, vì ai tình mà bỏ cả nhi tử lẫn nữ nhi, không thể nào nói lý được.

Chuyện Tắc Lai Mã không chịu theo mình tới Đại Đường làm Vân Sơ canh cánh trong lòng mãi, vì quyết định này của nàng, mà ngôi nhà của y chẳng trọn vẹn.

Lần này về nếu Tắc Lai Mã còn sống, bất kể thế nào cũng phải đưa nàng về Trường An, còn ái tình của nàng với Yết Tư Cát hẳn là chết lâu rồi.

Ái tình của người Tắc bắt đầu khi nữ nhân sinh được con, đến khi không sinh được con nữa thì cũng kết thúc, thời gian ngắn lắm.

Vân Na ôm cánh tay Vân Sơ, treo mình lên người ca ca.

"Ca, muội không nhớ Tắc Lai Mã." Vân Na thấy mắt ca ca trống rỗng là biết ca ca đang nhớ chuyện cũ, nhớ tới Tắc Lai Mã:

“Được, không nhớ thì không nhớ, đi nào, ca ca sẽ làm cho muội món gì đó thật ngon.” Vân Sơ cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của Vân Na, chân tóc đã bắt đầu ngả màu nâu hạt dẻ, khi mái tóc vàng rực kia hoàn toàn thành màu hạt dẻ giống Tắc Lai Mã, đó là lúc Vân Na hoàn toàn trưởng thành:

Nhưng dù Vân Na lớn lên thế nào, Vân Sơ vẫn tin món ăn của mình vẫn có thể làm muội muội vui vẻ.

Nghỉ ngơi đã đủ, lương thực vật tư cũng chuẩn bị đầy đủ rồi, Vân Sơ nhổ trại, tới thẳng Ngọc Môn Quan. Tiêu Ngọc Hoa bỏ vương quốc của mình đi theo, A Phàm Đề tiếc lắm, vì không dễ có nơi trú ẩn tốt thế này, ông ta vừa chiếm cái viện tử to nhất, nhưng không có vương, ông ta khó sống, vì thế cưỡi con lừa trắng đuổi theo.

Đám phỉ tặc lớn nhất vùng này bị diệt rồi, đoạn đường còn lại cũng ngắn, nên không xảy ra chuyện gì

Vân Sơ tới trước Ngọc Môn Quan đã sa sút một cách rõ ràng, tâm tình không tốt lắm, còn Ôn Nhu thì tâm tình rất phức tạp. Hắn nghe kể nhiều chuyện về Tây Vực, trong lòng sợ hãi, song cũng đầy to mò về đại mạc hoang sơ bên ngoài, cảm giác đó là chỗ nam nhi rong ruổi..

"Làm một bài thơ đi."

Xuyên qua cổng thành đen ngòm ngòm của Ngọc Môn Quan, nhìn thấy sa mạc vô bờ, Ôn Nhu cảm xúc dâng trào muốn làm một bài thơ, chợt thấy Vân Sơ bước lên đứng bên cạnh, thế là thi hứng mất sạch. Thế là hắn muốn gây khó dễ cho Vân Sơ, ngựa hay đi nghìn dặm cũng có lúc hụt chân đúng không?

Thế nào cũng có lúc làm thơ hay hơn y, chỉ một bài thôi, một lần là đủ để hắn cười cả đời rồi.

Chẳng thấy Vân Sơ ấp ủ cảm xúc gì cả, mặt y trơ trơ nhìn về phía trước, giọng điệu rất vô cảm đọc.

Cát vàng xa xít tận chân trời

Núi cao muốn trượng tòa thành côi

Sáo Khương trách chi bài Chiết Liễu

Gió xuân đâu tới Ngọc Môn Quan

Lại là một danh tác khoáng thế nữa, Ôn Nhu muốn đạp Vân Sơ ngã xuống ngựa, có điều vẫn mau mắn ghi lại bài thơ này, hỏi:" Tên là gì?"

Vân Sơ hời hợt đáp:" Lương Châu Từ."

Ôn Nhu viết tên thi nhân, cùng với hoàn cảnh ra đời, lý do sáng tác, sau đó đưa sổ ghi chép cho huyện lệnh Tửu Tuyền, nói:" Sai kỹ tử hát bài này, hát tới Trường An."

Huyện lệnh khom người vâng dạ, hẳn chỉ là một viên quan tòng bát phẩm bé xíu, chẳng có tí cơ hội nào kháng lệnh Ôn Nhu.

"Lần trước ra tới Ngọc Môn Quan từng ăn một bữa tằng cao rất ngon, bữa ăn đó cũng tích tắc đánh thức dạ dày người Đường của ta." Vân Sơ cảm thán:

Huyện lệnh Tửu Tuyền khom người nói:" Nay Ngọc Môn Quan đã không còn người bán tằng cao nữa, đổi thành một nhà bán bánh khảo lão lão, mùi vị không ngon."

Vân Sơ hiểu, Trình gia đã rời Ngọc Môn quan rồi, thứ tằng cao dùng gạo của Trình thị, táo của Lý thị, quả khô của Úy Trì thị không còn.

Nay đổi thành người của hoàng tộc tới làm thủ tướng của Ngọc Môn quan thì người ta đổi món là chuyện thường tình.

"Không biết giá của món bánh khảo lão lão này so với tằng cao thì thế nào?"

Huyện lệnh tới bên ngựa của Vân Sơ nói nhỏ:" Khảo lão lão đắt hơn tằng cao năm thành, ai ăn vào cũng kêu ca."

Năm xưa Vân Sơ ăn một bữa tằng cao tốn 500 vàng, giờ xem ra ăn một bữa khảo lão lão phải tốn gần 800 vàng không kêu mới là lạ.

Bánh đã chán lại còn đắt, đúng là phong cách hoàng tộc rồi.

Nghĩ tới đó Vân Sơ nhìn trái phải, bất mãn nói:" Người của phủ Đô úy Ngọc Môn chết cả rồi à? Sao không ai tới tiễn chân, ghi lại cho ta, đợi khi ta về Trường An sẽ tính sổ với bọn chúng."

Huyện lệnh nhỏ giọng nói:" Bọn họ là người của hoàng tộc Lũng Tây ạ."

Ôn Nhu khinh bỉ:" Ở nơi này còn lấy hoàng tộc Lũng Tây dọa người kia đấy, bệ hạ sắp giết sạch hoàng tộc Lũng Tây rồi, vậy mà chúng còn không biết kiềm chế bớt lại."

Nhìn mặt trời ấm áp từ đường chân trời bay lên, Vân Sơ phất tay:" Không cần đợi nữa, chúng ta xuất quan."

Mệnh lệnh của Vân Sơ vừa đưa ra, lão tốt Tây Vực làm thám báo quất roi vào mông ngựa, chạy lên đầu xuất quan trước tiên.

Bình Luận (0)
Comment