Mười năm trước huynh muội Vân Sơ tới Ngọc Môn Quan, chưa nói trong quan cửa hiệu san sát, mà ngay ngoài quan cũng được thương cổ tự phát lập nên một tiểu trấn. Bây giờ trong quan quán xá tiêu điều, người qua kẻ lại thiếu sức sống, bên ngoài quan càng chẳng còn gì cả, chỉ còn đống loạn thạch, gió thổi cát chạy thổi qua vài cái cọc lớn đóng sâu dưới cát, minh chứng một thời từng là tiểu trấn phồn hoa.
Thi thoảng có một đội lạc đà lặng lẽ đi tới đống cột đóng trơ trọi đó, bọn họ không cắm trại, chỉ cho lạc đà nằm xuống đó, rồi một người có vẻ là thủ lĩnh run run đi lên, đợi vận mệnh không rõ ràng giáng xuống.
Trước kia Vân Sơ qua đây đã thấy đám huân quý bóc lột quá lắm rồi, giờ mới biết so với đám người hoàng tộc ăn thịt chẳng nhả xương thì chẳng là gì.
Bảo sao thương cổ tới Trường An ngày một ít.
Vân Sơ giấu đi gương mặt âm trầm, chuyển sang vẻ mặt niềm nở, vẫy tay với vị thủ lĩnh già kia:" Hoan nghênh ngươi tới Đại Đường."
Vị thủ lĩnh già tay vắt chéo ôm ngực dùng tiếng Hồi Hột nói:" Đại nhân tôn kính, được lời chúc phúc của ngài, là vinh hạnh vô thượng của Lão Cáp Bỉ."
Vân Sơ cũng dùng tiếng Hồi Hột nói:" Ở Trường An xa xôi kia, có vô số người đang đợi hàng hóa của ngài đó. Tin ta đi, ngài sẽ bán được hàng hóa với giá tốt."
Lão Cáp Bỉ lại lần nữa thi lễ:" Ngài là người cao quý, lời của ngài nhất định đáng tin, thế nhưng chim dù có cánh cũng không bay qua được thành quan hùng vĩ."
Vân Sơ chỉ cổng thành:" Cánh cửa đó luôn mở rộng, ngài không cần bay cũng tự do ra vào được."
Lão Cáp Bỉ lắc đầu:" Bọn họ sẽ lấy một nửa số hàng hóa làm phí qua cửa."
"Vậy ngài có thể kiếm cái quán bán thức ăn, ở đó không cần bỏ nhiều hàng hóa như vậy."
Vân Sơ nói xong liền vẫy tay tạm biệt thương đội đó.
Ôn Nhu nghi hoặc hỏi:" Có phải ngươi vừa dạy người ta cách trốn thuế không?"
"Đúng, vì chỉ có thuế bị hụt đi thật nhiều thì mới có người chú ý tới tình hình tham ô ở đây, ra tay xử lý đám sâu mọt đó. Còn nếu triều đình vẫn không ra tay thì khi chúng ta trở về sẽ xử lý bọn chúng."
"Ta hiểu rồi, bọn chúng sở dĩ thu thuế vào thành cao như thế là vì ép người ta phải tìm tới quán bàn khảo lão lão trốn thuế chứ gì?"
Vân Sơ "ừ" một tiếng:" Chuyện thường ở nơi này, trước giờ chẳng thay đổi."
Ôn Nhu quay đầu lại nhìn lão Hồ thương vẫn còn chưa đi:" Chúng ta ở Trường An tạo mọi điều kiện thuận lợi nhất, mong có thêm thương cổ từ phía Tây Vực tới làm ăn."
"Không ngờ bên phía Ngọc Môn Quan lại toàn lực ngăn cản Hồ thương nhập quan, kẻ nào kẻ nấy đều coi Hồ thương thành thịt béo ra sức ngoạm. Không biết rằng có Hồ thương, bách tính trong thành Trường An mới có thể sản xuất nhiều hàng hóa hơn, bán đi nhiều nơi hơi, thêm nhiều người được ăn no."
"Mấy năm qua ta phát hiện ra, giao dịch với người Hồ quan trọng nhất không phải là ở kiếm tiền, mà quay về bản chất thương nghiệp, đó là lưu thông hàng hóa."
"Chủng loại thức ăn nhiều hơn, vật liệu làm y phục nhiều hơn, các loại thuốc nhiều hơn, công cụ nhiều hơn ... Thông thương sẽ làm con người có thêm lựa chọn, mở ra cảnh cửa nhìn thấy phong cảnh chưa từng thấy, nghe được âm thanh chưa từng có, nếm được mùi vị chưa từng xuất hiện. Như thế chúng ta sẽ càng làm ra nhiều thứ mới mẻ."
"Nếu bế tắc trong vòng tròn cố định, mãi mãi quanh đi quẩn lại chỉ có những thứ đó thôi, ngàn năm như một."
Vân Sơ nhìn Ôn Nhu chằm chằm rất lâu, nhìn cho hắn thiếu tự nhiên:" Làm sao, lời ta nói có vấn đề à?"
"Không, trước kia ta đã bao giờ khen ngươi, nói ngươi là người thực sự thông minh chưa nhỉ?"
"Làm gì có." Ôn Nhu trợn mắt lên, làm gì có chuyện ngươi tử tế thế, ngược lại những lời ngươi đả kích người khác thì nhiều không kể hết:
Vân Sơ nghiêm túc nói với Ôn Nhu:" Ngươi là người có trí tuệ thực sự đấy, chỉ những người như vậy mới nhìn thấy bản chất trực quan nhất."
"Ngươi nói không sai chút nào, một cách nói khác của vật chất phong phú cực điểm là tiện lợi cực lớn của cuộc sống."
"Một khi đạt được vật chất phong phú cực điểm, con người mới nhảy ra ngoài mối lo cơm áo gạo tiền, mới có thời gian, có tinh lực, có cảm hứng, có khao khát đi suy nghĩ vấn đề chưa từng nghi tới, thăm dò những thứ trước kia không có khả năng thăm dò."
Ôn Nhu không bị những lời lan man dài dòng của Vân Sơ lừa gạt:" Ví dụ xem."
Vân Sơ rút mã sóc chọc xuống đất hất mạnh, một hòn đá cuội bay lên, y vươn tay trái bắt lấy:" Cục đá này từ cái gì làm thành?"
"Đá chứ cái gì?"
"Thế vì sao từ trong đá luyện ra được, vàng, bạc, sắt?"
"Vì trong đá có sẵn vàng, bạc, sắt rồi."
Vân Sơ lại hỏi:" Luyện ra được những thứ đó rồi thì trong đá còn gì nữa?"
"Hết rồi, chỉ còn đá thôi."
Vân Sơ thở dài:" Sao ngươi biết, ngươi đã làm thí nghiệm chưa? Vậy ngươi có biết cục đá này hình thành bao nhiều năm trước không? Ngươi có biết quê hương của nó không?"
Ôn Nhu nhìn Vân Sơ như nhìn thằng ngốc, một cục đá mà thôi, việc quái gì mình phải đi tìm hiểu tuổi tác với quê hương của nó.
Vân Sơ lại nhìn Ôn Nhu rất lâu, sau đó lắc đầu ngao ngán:" Ta thu hồi những lời vừa nãy, ngươi chẳng qua là tên thông minh rởm thôi."
Đấy, đấy, bản chất thật đấy, mấy lời như vậy y nói nhiều lắm rồi, Ôn Như nghiến răng ken két:" Sao ngươi không nói thẳng ta là tên ngốc đi, nói như ngươi là người thông minh thật vậy."
Vân Sơ điềm nhiên gật đầu:" Câu này thì ngươi lại nói đúng rồi, ta chính là một trong số ít ỏi những người thông minh thực sự của Đại Đường?"
“ Ngươi tự cao quá rồi đấy.” Ôn Như nhếch mép khinh bỉ: "Ngươi bằng cái gì mà nghĩ thế?"
"Ngươi quên Lương Châu Từ ta vừa sáng tác hai canh giờ trước à? Danh tác khoáng thế như vậy, ngươi có vét hết chữ trong đầu ra cũng chẳng viết nổi. Còn với ta, văn thơ chỉ là trò vặt ma thôi." Vân Sơ nói xong thúc ngựa đi, để lại cái mông ngựa to tướng chĩa vào mặt Ôn Nhu:
Ôn Nhu cảm thấy có dung nham nóng rực đang cuộn trào trong lồng ngực, một khi phun ra ngoài, nó sẽ thiêu cháy hết thảy cỏ khô, cây khô cùng với Vân Sơ, đem tất cả phong toa trong tro dung nham, thọ cùng trời đất ...
Rời khỏi Ngọc Môn Quan, Vân Sơ không nhìn theo hướng mặt trời nữa, lần này y định đi về phía Cao Xương, ở đó có một bằng hữu cũ đang đợi y.
Quy Tư đại quan lệnh Phương Chính ngày xưa, nay đã thành nhân vật số hai dưới Tây Châu thứ sử --- Tây Châu biệt giá.
Đó là chức quan lục phẩm, mười năm, hắn dựa vào số tỷ phu đông đảo, từ tòng bát phẩm, lên tòng lục phẩm Tây Châu biệt giá uy phong.
Chuyện này hiếm có lắm đấy, có thể xưng là ngôi sao mới lên của quan trường Tây Vực. Rất có khả năng mười năm sau sẽ nhắm vào chức Tây Châu thứ sử ngũ phẩm hạ cao quý.
Nếu mộng tưởng này đạt thành, Phương Chính có thể áo gấm về quê, rồi thông qua tỷ phu nào đó thao tác, trở thành một chủ bạ của huyện Vạn Niên hoặc Trường An.
Đó có lẽ là kỳ vọng cao nhất của gia tộc giành cho hắn.