Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 767 - Q4 - Chương 010: Có Muội Tử Xinh Đẹp Sẽ Như Thế Nào?

Q4 - Chương 010: Có muội tử xinh đẹp sẽ như thế nào? Q4 - Chương 010: Có muội tử xinh đẹp sẽ như thế nào?

Tối hôm đó thương đội đóng trại ở Tam Lũy Sa, nơi này cách Ngọc Môn Quan có vài chục dặm.

Sở dĩ dừng ở đây là vì phía trước bọn họ có ba con đường để lựa chọn.

Bên trái là Lâu Lan Đạo thông tới Lâu Lan, ở giữa là Đại Hải Đạo thông tới Thiện Thiện, Cao Xương; bên phải là Sào Can Đạo thông thẳng tới Cáp Mật.

Đối với quân đội Đại Đường mà nói thì họ sẽ chọn Sào Can Đạo có dịch trạm, có binh thành hoặc là Lâu Lan Đạo có nơi tiếp tế như Bạch Long Đôi, Sa Tây Tỉnh.

Thường chẳng ai chọn Đại Hải Đạo ở giữa gần nhất.

"Năm xưa Lương Kiến Phương đi cứu viện Quy Tư bằng Đại Hải Đạo, kết quả là bị lũ lớn ngăn cản gần 20 ngày, cuối cùng hại hai thành Quy Tư, Vu Điền tổn thất nặng nề, cho nên chúng ta nên đi Sào Can Đạo."

Ôn Nhu bỏ công sức nghiên cứu rất nhiều văn thư tư liệu phục vụ cho chuyến đi này, nên ngay trước mặt Lương Anh chỉ ra sai lầm của tổ phụ hắn, để hắn rút kinh nghiệm, đừng đi vào vết xe đổ."

Một đống lửa lớn được đốt giữa trại, toàn bộ người tầng quyết sách trong đội ngũ tụ tập ở đây, ăn tối đồng thời thảo luận hướng đi tiếp theo.

Vân Sơ cầm một cái xương vẽ lên cát một tấm bản đồ đơn giản:" Từ Ngọc Môn Quan tới Cao Xương đường xá xa xôi, đi Sào Can Đạo ít nhất đi 2000 dặm, còn đi Đại Hải Đạo tiết kiệm được một nửa, nhân tố này không thể không cân nhắc."

Ôn Nhu ném bút than đi:" Ngươi lớn lên ở Tây Vực, Đại Hải Đạo thế nào, ngươi rõ nhất. Tuy đi hướng này có thể bớt được nửa lộ trình, song bằng với tiến vào khu không người.

"Năm xưa Bùi Củ đi Đại Hải Đạo từng nói: Đường này toàn cát đá, thiếu nguồn nước, người khó đi. Bốn bề mênh mông, đường xá khó nhớ, lấy xương cốt gia súc, và phân lừa ngựa làm mốc. Nếu tuyết lớn không được đi, có ma quỷ, không được đi."

"Trong ( Chu Thư - Cao Xương truyện) có nói: Từ Đôn Hoàng tới các nước phía tây, chỉ có cát đá, đường đi không rõ, lại có thứ ma quỷ quái dị, nên thương lữ hay lạc đường."

"Người ra Tùy Thư cũng nhắc tới con đường này, sử sách soạn ra không phải để cho người đọc sách, còn để người đời sau đừng đi vào vết xe đổ."

Nói tới đạo lý sách vở thì ở đây Ôn Nhu là người biết nhiều nhất.

Lương Anh cao to là thế, nghe tới ma quỷ là co người lại, nhìn ngó bóng tối xung quanh, hạ giọng xuống:" Đường xá khó đi thì chúng ta khắc phục được, chứ ma quỷ phải làm sao?"

Chung Quỳ đang cầm chân Tiêu Ngọc Hoa xem thương tích ngẩng đầu lên:" Mỗ gia bao năm qua khao khát nhìn thấy ma quỷ một lần, thời cơ tốt thế này, làm sao có thể bỏ qua."

Ôn Nhu nổi giận:" Không thể vì bản thân xấu xí mà muốn làm gì thì làm, ma quỷ không vì ngươi xấu xí mà né tránh đâu."

Ái chà, câu này đụng chạm rồi, Vân Sơ tức thì tránh hai tên đó, khỏi bị nước bọt làm vạ lây. Quả nhiên Chung Quỳ chẳng nể nang thượng quan nữa:" Bao năm đọc sách vào bụng chó rồi à, Khổng Tử nói, chưa hiểu chuyện người đã nói chuyện ma."

"Ma quỷ ban ngày không dám hiện hình, đêm tối không thấy bóng dáng, chỉ nghe tiếng mà chẳng thấy hình, nói tới ma quỳ đa phần người nọ hùa theo người kia, không thể coi là thật."

"Nếu ở Đại Hải Đạo gặp phải ma quỷ, mỗ gia nuốt chửng là được."

"Vừa rồi còn nói ma quỷ không có hình dáng, ngươi nuốt bằng cái gì?" Ôn Nhu không thèm chấp thứ người xấu xí tới tâm lý vặn vẹo theo, quay sang Vân Sơ:" Ngươi thấy sao?"

Vân Sơ thản nhiên nói:" Năm xưa ở Quy Tư thủ thành, ta ngày ngày ở chung với xác chết, khi đó lúc đói vẫn ăn, lúc mệt vẫn nghỉ, chẳng bị ma quỷ quấy rầy."

"Chắc là ma quỷ cũng là thứ bắt nạt kẻ yếu thôi, ta thì chẳng sợ, nên có hay không có ma quỷ cùng vậy."

Lương Anh, Tiêu Ngọc Hoa hâm mộ nhìn Vân Sơ bình thản như không, tên nào tên nấy ưỡn ngực lên, mắt đảo quanh như muốn tìm kiếm ma quỷ, chứng tỏ mình không phải kẻ yếu.

Ôn Nhu thấy không có ai làm đồng minh thì hậm hực:" Được, được, các vị đều là anh hùng hảo hán, thế thì chúng ta đi Đại Hải Đạo."

Trương Đông Hải vì chuyện trước kia mà luôn hạn chế phát biểu, đột nhiên nói:" Đại Hải Đạo đạo tặc nhiều như rươi, mỗ gia cho rằng, đó mới là nguyên nhân quân hầu chọn con đường này."

"Ha ha ha, hiểu ta là Đông Hải, chúng ta mang đi ít hàng hóa quá, chẳng đổi được là bao, chỉ có cướp từ trong tay đám đạo tặc, vừa được lợi vừa được tiếng ...."

Thế là đường đi được lựa chọn, Đại Hải Đạo.

Tam Lũy Sa đúng như tên gọi của nó, xung quanh toàn là cát cả. Đợi Chung Quỳ cưỡi chiến mã đi đầu dẫm lên cát mềm xốp tiền vào sa mạc cạn khô, nhìn cảnh tượng hoang sơ trước mắt dù là các khổ hành tăng Thiếu Lâm Tự tâm chí đã vững như mặt đất cũng ngồi khoanh chân trên cát đọc kinh văn, hi vọng Phật tổ phù hộ cho đội ngũ nhân mã này, có thể bình an vượt qua mảnh đất ma quỷ.

Vân Na thì đứng trên thành bảo đã bị gió ăn mòn, dùng nơi đó làm sân khấu biểu diễn Phật vũ khích lệ đội ngũ. Nàng mặc váy xanh quần ống bó, hai búi tóc trái đào xoã ra sau vai, trước trán mềm mại một lọn tóc ngắn. Tuy không son phấn, song nàng vẫn duyên dáng xinh đẹp tuyệt trần. Dáng người yểu điệu, dung mạo yêu kiều, đúng là thiếu nữ đôi tám làm người ngất ngây.

Thế nên dù Vân Na có nhảy lạc nhịp như từ trước tới giờ, song vẫn được tướng sĩ toàn quân ủng hộ, tôn trọng.

Vũ đạo Vân Na chẳng tốt lên được, Vân Sơ thấy đó là lỗi của mình, đứa bé này từ nhỏ đi lại đã vung chân vung tay. Khi đó Vân Sơ nghĩ Vân Na còn nhỏ, chẳng sửa lại. Vì khi Vân Na học đi cũng là lúc Vân Sơ huấn luyện con hạn thát Đại Phì, Vân Na học theo dáng đi của hạn thát.

Có điều Vân Na thực sự quá xinh đẹp, y phục đẹp đẽ quá nhiều, nhất là loại váy dài trông cực kỳ phiêu dật, gió cát ở sa mạc sẽ tự động khiến y phục sặc sỡ đó bay lên, khi nhảy múa mang tới cảm giác phiêu hốt, đám nhà quê ít kiến thức xem như mê như say.

Lương Anh cũng nhìn tới si dại, nhưng chỉ nhìn Vân Na múa một lúc, hắn cố ý quay đầu đi, không nhìn.

Vì trước khi lên đường, thái tử lén gọi hắn tới Đông cung, dặn hắn phải bảo vệ Vân Na cho tốt, chỉ cần Vân Na bình yên trở về, sẽ không keo kiệt ban thưởng cho hắn. Dù hắn không về được cũng không sao, Vân Na về tới Trường An là Lương gia sẽ có báo đáp đủ thành ý.

Còn nếu Vân Na không về mà hắn trở về ... Khi đó thái tử không nói gì hết, nhưng hắn tin, cảnh ngộ của hắn sẽ không kém xuống địa ngục là bao.

Ý tứ thái tử quá rõ ràng, nên dù hắn cũng thích Vân Na, đành chôn sâu tận đáy lòng, không để lộ ra chút nào.

Tiêu Ngọc Hoa thì nhìn tới không biết chớp mắt là gì nữa rồi, mặt đờ đẫn cho thấy hắn đã thần hồn điên đảo, đầu óc mê muội. Cho dù thương tích toàn thân chưa lành, cứ cử động nhẹ một chút thôi cũng đau toát mồ hôi, hắn vẫn cứ cố vươn người lên ánh mắt truy đuổi theo gương mặt tươi tắn của nàng lần đến cái cổ thon dài ưu mỹ như thiên nga lộ ra khỏi cổ áo ...

Lương Anh đứng bên cạnh tức thì nhích sang bên một chút, hắn không muốn sau khi về Trường An, vì ở gần Tiêu Ngọc Hoa mà máu tên ngốc này bắn lên người.

Bình Luận (0)
Comment