Hai ngày sau, đại quân tiến hẳn vào Đại Hải Đạo.
Huyền Trang từng dẫn Con khỉ già đi qua Đại Hải đạo nói: Trên không có chim, dưới chẳng có thú, bốn bề chẳng cây cỏ, ngoảnh đầu lại chỉ thấy cát mênh mông.
Con khỉ già nói: Một bình một bát một ngựa hai người, trên đời chẳng còn gì khác.
Vân Sơ biết nơi này có khả năng là một trong những nơi khô hạn nhất thế giới, thuộc về sự khô hạn tuyệt đối, thậm chí có thể là trung tâm của lục địa. Bất kể là hơi nước từ đâu cũng không thể tới được nơi này, dù là trên trời có mưa xuống, chưa kịp chạm đất đã hóa thành hơi nước bay mất.
Thế nhưng trên đời này chẳng có chuyện gì tuyệt đối.
Lão già xúi quẩy nhất thế giới Lương Kiến Phương đã gặp phải một trận lũ đáng sợ ở nơi khô hạn này.
Trên Đại Hải Đạo, thứ nổi tiếng nhất không phải là thành bảo bị gió ăn mòn, mà là gió, mỗi khi gió lớn tới, cát vàng che phủ trời đất, nó cuộn tròn, nó gào thét, như mà quỷ làm người ta sởn gai ốc.
Do sự xói mòn ngàn vạn năm, địa hình nơi này hình thành khe rảnh nông sâu bất nhất, những tảng đá lộ ra ngoài được gió điêu khắc thành hình thù kỳ dị.
Lúc này cho dù lão già lắm mồm A Phàm Đề cũng ngậm chặt miệng lại, vì chỉ cần mở mòm ra một cái, cát mịn sẽ chui vào miệng.
Cát ở Đại Hải Đạo là thứ thực sự không đâu không chui lọt, đi một ngày đường, dù là trong khe đít cũng moi ra đủ cát. Chưa hết đâu, hai bờ mông cọ vào nhau, da thịt sẽ sinh ra ít mồ hôi, khi cát và mồ hôi trộn vào nhau, mông cọ qua cọ lại, làm toét cả lỗ đuýt ... Đau ngứa không tả nổi.
Ở nơi này chẳng cần phân biệt phương hướng, vì người chết, gia súc chết ở nơi này đủ nhiều rồi, biến thành cột mốc chỉ đường rõ ràng.
Một con lạc đà chết yên tĩnh nằm bên đường, thịt của nó chưa kịp thối rữa đã thành thịt khô, ở mặt có gió da lông bị gió mang theo cát mài đi, thi thoảng lộ ra cả xương trắng, chỗ khuất gió thì nguyên vẹn như cũ.
Ôn Nhu ở dưới đội ngũ đi lên, đẩy vai Vân Sơ một cái, không nói gì mà chỉ ra phía sau, bảo y tự nhìn.
Vân Sơ chẳng nhìn liếm cánh môi khô cong, quất roi dài, khi roi thu lại, trong tay đã có một viên mã não màu sắc rực rỡ. Y đưa viên mã não sa mạc này cho Ôn Nhu:" Ngươi định nói tới thứ này chứ gì, nơi này đâu đâu cũng là báu vật đấy."
Ôn Như cầm viên mã não nóng bỏng, kẽo khăn che mặt ra nhìn về phía trước, chỉ thấy giữa rặng núi nhấp nhô là đủ loại đá huyết hồng, xanh thẫm, vàng chanh, khiến Đại Hải Đảo cảnh tượng quỷ dị thêm sắc thái thần bí.
"Ta biết câu này ngu xuẩn, nhưng ta vẫn phải hỏi ngươi, vì sao không ai nhặt số mã não này? Tuy chúng không bằng bạch ngọc, nhưng cũng là đồ hiếm có mà."
Vân Sơ vén khăn che mặt lên uống một ngụm nước nhỏ, giải thích cho đám Chung Quỳ, Trương Đông Hải đang giỏng tai lên nghe:" Các ngươi biết câu chuyện nhìn núi chạy chết ngựa chứ, nếu ngươi nhặt viên mã não này, ngươi sẽ thấy viên nã não khác cách đó không xa, ngươi nhặt tiếp, rồi ngươi lại thấy viên mã não khác đẹp đẽ hơn ... Cứ thế, cứ thế các ngươi sẽ nhặt mãi, đến khi sực tỉnh ra, các ngươi đã rời khỏi đường lớn rồi."
"Ở nơi này hai canh giờ không uống nước sẽ khát tới không chịu nổi, bốn canh giờ không uống nước thì toàn thân yếu ớt, mắt hõm sâu, tinh thần bức bối."
"Vượt qua tám canh giờ không uống nước, ngươi chẳng những phát điên còn xuất hiện đủ các loại ảo giác."
"Nhưng tài phú ở ngay trước mắt, các ngươi sẽ quên mất cảnh báo do thân thể phát ra, các ngươi tiếp tục nhặt thêm nhiều cục đá màu sắc rực rỡ."
"Đến khi ngươi hồi tỉnh rồi thì kết cục như con lạc đà kia, thành mốc chỉ đường mới. Không tin thì ngươi đi kiểm tra xác người trong cát đi, bên cạnh những cái xác đó đều cả đống bảo thạch."
Ôn Nhu còn chưa cam tâm:" Nếu như chuyên môn tới đây để nhặt bảo thạch thì sao?"
Vân Sơ thở dài:" Thế thì phải nói tới vấn đề tiếp tế rồi, vùng sa mạc này chu vi hơn nghìn dặm, ở giữa không có bất kỳ điểm tiếp tế nào. Ngươi thấy phải mang theo bao nhiêu tiếp tế thì mới đủ thời gian để nhặt bảo thạch?"
"Hơn nữa loại đá này ở Tây Vực rẻ như bùn đất, không đáng tiền, phải đem tới Trường An, Lạc Dương gia công thành trang sức."
"Cứ cho ngươi mang đủ tiếp tế, vậy ngươi phải mang về thật nhiều mới bù lại được chi phí. Nếu ngươi mang từng xe từng xe về rồi, thứ này còn đáng giá không?"
Ôn Nhu quay đầu chỉ đội ngũ đã bắt đầu náo động, số người phát hiện ra thứ này ngày một nhiều, nói:" Chẳng lẽ để lãng phí thế à? Dù ngươi bỏ qua, người khác cũng không chịu đâu, nếu cưỡng ép thì gây hỗn loạn trong quân."
Vân Sơ cười với Trương Đông Hải:" Cắm trại tại chỗ đi, từ giờ tới khi mặt trời mọc vào ngày mai, ai nhặt được bao nhiêu là của người đó."
"Mai xuất phát, dù là ai chưa về doanh thì chúng ra cũng không đợi."
"Còn một điều nữa, thứ nhặt được phải tự mang."
Quân lệnh vừa đưa ra, đội ngũ hò reo vang dội giải tán tức thì, số quân tốt còn kiên trì ở lại cắm trại không tới một phần mười.
A Phàm Đề là ngươi đầu tiên cưỡi lừa chạy vào đất hoang, sau lưng ông ta là đám sơn tặc, đạo tặc, du hiệp. Phủ binh tuy cũng có người đi, rốt cuộc không đi xa, chỉ tìm kiếm loanh quanh đó.
Đứng nói là bọn họ, tới ngay cả người sinh ra trong thế gia như Ôn Nhu cũng ngứa ngáy, chẳng qua là thấy Chung Quỳ chẳng động lòng, sợ người ta cười nên phải ném lòng xuống.
Kỳ thực hắn chẳng để ý tới giá trí số mã não kia, mà thích cái cảm giác vươn tay ra là có tài phú thôi.
"Thích thì cứ đi đi, huynh đệ chúng ta còn có cái gì mà phải ngại, trước kia ta cũng vậy thôi, chỉ cần ngươi làm một lần rồi, ta tin lần sau ngươi chẳng còn hứng thú nữa đâu."
Nghe Vân Sơ nói vậy, Ôn Nhu không do dự nữa, hăm hở dẫn gia tướng rời doanh, hắn không đi một mình, sợ xảy ra chuyện như Vân So wnois.
Vân Sơ bê giá nướng ra, lúc này trên Đại Hải Đạo trời trong nắng ấm, vừa mặt làm một bữa đồ nước.
Lão Trần mặt xẹo lần này cũng theo huyện tôn đi kiếm tiền, kỳ thực là một trong tiểu đầu mục của người bất lương, chuyến đi Liêu Đông, ông ta kiếm đủ tiền xây nhà, cưới tức phụ cho nhi tử rồi, thậm chí còn thừa một khoản dưỡng già nữa. Nhưng ông ta không chịu nổi cuộc sống bình yên buồn chán, ôm chân huyện tôn đòi đi, Vân Sơ đành cho ông ta vào hỏa đầu quân.
Con cừu được ông ta lột da sạch sẽ mang tới, có phủ binh khác đao pháp lão luyện thái thịt, Vân Sơ dùng cành liễu đỏ xuyên qua thịt, tuy nói ướp thịt một lúc sẽ ngon ơn, nhưng Vân Sơ không có thời gian. Nếu lề mề đến tối, nơi này vì nhiệt độ giảm mạnh, sẽ có gió nổi lên, đến lúc đó thì ăn cái gì cũng kèm cát, chả còn ngon lành gì nữa.
(*) Chuyện cát chui vào đuýt Lão Kiết đã tự trải qua, ổng 8 tuổi sống ở sa mạc, sau này làm kỹ sư thăm dò địa chất càng lang thang khắp Tây Vực, nên nói ra có khi ổng hiểu sa mạc hơn vùng Trung Nguyên.
(**) Từ Cáp Mật tới Tửu Tuyền hơn 500 km, mình chẳng rõ lắm Cao Xương bây giờ tên gọi là gì, mình ước chừng trên bản đồ thì chiều dài Đại Hải Đạo ít nhất phải 900 km. Diện tích Tân Cương thì lớn gấp VN mình 5 lần, nơi này thực sự rất bao la.