Vì quen tay rồi, thủ pháp của Vân Sơ rất thuần thục, tốc độ rất nhanh.
Khi Vân Sơ đặt những xâu thịt lên than nướng, thịt thậm chí còn chưa lạnh, có vài miếng thịt thậm chí đang co giật, tóm lại chỉ có một chữ thôi --- Tươi.
Vân Na sớm đã tới bên cạnh ca ca rồi, lần này tới Tây Vực, nàng không đem Đại Phì theo. Không phải là không thích Đại Phì, mà cái loại đại nha hoàn hầu phủ yếu nhớt đó, nếu tới Tây Vực, quá nửa là không sống nổi.
Thôi nương tử thì nhiều tuổi rồi, Thôi Dao thì đã toại nguyện có thai chẳng đi được, tìm nha hoàn khác thì Vân Na không thích. Hơn nữa Vân Na biết Tây Vực là thế nào, dẫn thêm một nha hoàn, có khi là hại người ta.
Còn chẳng bằng đi một mình cho thoải mái.
Chính vì điểm này Huyền Trang đại sư khen Vân Na là Phật nữ chân chính mà Phật môn nhiều năm chưa từng có.
Xâu thịt cừu nướng đầu tiên đã xong, vì lúc đó than mới bắt đầu cháy, ít nhiều còn vị than nên không ngon, Vân Na vô cùng hiếu thảo, đưa xâu này cho Chung Quỳ đại ca.
Xâu thịt nướng thứ hai vì lửa bùng lên hơi mạnh, Vân Na ngửi chẳng những có mùi than còn hơi cháy, nàng thuận tay đưa cho Tiêu Ngọc Hoa.
Tiêu Ngọc Hoa không khỏi ngẩn người, niềm vui quá bất ngờ, hơi nóng vội đưa tay nhận xâu thịt. Ngón tay hắn chạm vào tay người Vân Na, chỉ cảm thấy nó vừa mềm mại vừa láng mịn vô cùng, trong lòng trào lên một cảm giác khác lạ trước nay chưa từng có.
Trong mắt hắn lúc này chỉ thấy một đôi mắt như biết nói, bên trong ẩn chứa sự dịu dàng khó có thể miêu tả bằng lời, còn có cả sự quan tâm trong nụ cười nhè nhẹ kia nữa, thật khiến lòng người phải rung động.
Tiêu Ngọc Hoa cầm xâu thịt lên không ăn mà là ngửi, tựa hồ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng ngập tràn. Hắn nhất thời như ngây dại, nhìn theo bóng lưng bận rộn của Vân Na như thằng ngốc.
Lương Anh thấy thế vội chạy đi an bài cắm trại, hắn sợ mình mà cũng nhận một xâu thịt của Vân Na thì sẽ chết chung với thằng ngốc đó.
Khi cả Trương Đông Hải cũng đã nhận xâu thịt của Vân Na, bề ngoài của than đã chuyển sang màu trắng, thịt cừu trên cành liễu xèo xèo chảy thịt, thịt chuyển vàng chứ không đen nữa ... Giờ không ai tranh được với Vân Na nữa rồi, nàng cũng chẳng rảnh bận tâm tới trái tim tan nát của đám người đang mong đợi được nàng chia thịt.
Ôn Nhu vẫn chưa về, Vân Sơ ngẩng đầu tìm kiếm, phát hiện tên đó dẫn gia tướng leo lên một sườn dốc, dưới ánh chiều tà, sườn dốc đó lấy lánh sáng. Đáng tiếc Ôn Nhu như không nhìn thấy, bỏ lỡ không ít bảo thạch.
Vân Sơ ăn thịt xong thì bảo Trương Đông Hải:" Sau khi mặt trời xuống núi thì thổi tù và lệnh mọi người về trại."
Trương Đông Hải hơi lo:" Tướng quân, bọn họ bị tiền tài làm mở mắt rồi, không nghe lệnh đâu."
"Bọn họ sẽ phải đưa ra lựa chọn.
Nghe ngữ khí Vân Sơ khác thường, Trương Đông Hải giật mình:" Lực lượng ô hợp của chúng ta quá nhiều, quân hầu muốn chỉnh đốn quân kỷ sao?"
Vân Sơ lắc đầu:" Không, chúng ta không phải quân đội, không nên quản lý quá nghiêm ngặt, chẳng qua là một thương đội thôi. Ai theo thì theo, không theo thì bỏ, dù sao đều vì tiền tài mà đi, vì tiền tài mà chết cũng không sao."
"Những kẻ nào không hiểu được tầm quan trọng của tập thể, lòng tham lớn hơn cả ý thức nguy hiểm thì thực sự đáng chết, không trách được chúng ta."
"Ta cho ngươi biết bài học đầu tiên ở Tây Vực, đó là sinh tồn, không phải phát tài."
Trương Đông Hải thi lễ:" Đi theo tướng quân, mạt tướng luôn có được kiến thức mới."
Ở Đại Hải Đạo, căn bản không nhìn thấy mây, nơi này chỉ có hai kiểu thời tiết, hoặc là cát vàng đầy trời, hoặc là trời trong xanh.
Mặt trời vừa mới xuống núi, khi bóng đêm chưa hoàn toàn phủ xuống, gió bắt đầu xuất hiện.
Mới đầu chỉ là gió nhẹ, chút gió này chỉ làm khăn che mặt của Vân Na hơi lăn tăn như sóng gợn. Khi Vân Na phát hiện khăn che mặt dán vào mặt liền nhanh chóng chui vào cái xe ngựa hẹp dài làm riêng cho nàng.
Xe ngựa này do Lý Hoằng tặng, vì thời gian gấp gáp, không kịp chế tạo xe riêng, Lý Hoằng đem xe ngựa vốn không rộng rãi của mình cưa ra, sau tượng tác giám ngày đêm làm ra xe ngựa dài kín đáo này.
Suốt dọc đường, Vân Na ăn uống ngủ nghỉ ở trên xe.
Sở dĩ phải làm xe hẹp dài là để thích ứng với đường xá tệ hại nơi này.
Khi thời tiết tốt, chiếc xe ngựa này đặt trong lều của Vân Sơ. Khi thời tiết không tốt, Vân Sơ dựng lều sau chiếc xe, không để lều gió thổi bay mất.
Đây vốn là chiếc xe trang trí vô cùng xa hoa, nhưng chỉ rời Ngọc Môn Quan mười ngày, lớp mạ vàng trên xe bị gió cát mài hết, chỉ còn lại dấu vết mạ vàng đen xì xì.
Mặt đất mênh mông chợt vang lên tiếng tù và trầm thấp, những người tìm kiếm bảo thạch ở xa bắt đầu quay về, còn có cả mấy người cưỡi ngựa điên cuồng la hét thúc giục, đó là ân huệ cuối cùng của Vân Sơ giành cho kẻ tham lam.
Khi một bức tường cát vàng liếm qua mặt đất, tuyệt đại đa số nhân mã đã về doanh. Vân Sơ không bất ngờ song vẫn rất vui mừng, chứng tỏ tên mật thám Vạn chủ bạ chọn người rất tốt. Phủ binh đi theo y, biết quân quy dù có tham cũng có hạn, còn thành phần khác như thổ phỉ, đạo tặc, du hiệp càng là người am hiểu đạo sinh tồn, biết còn mạng mới hưởng thụ được tài phú. Hỏa kế thương cổ đều là người có kinh nghiệm làm ăn với Tây Vực, dù chưa đi cũng nghe không ít chuyện rồi.
Bởi thế kẻ nào vì tham tiền mà chết thì đúng là đáng chết thật, loại người như vậy sớm thanh lọc khỏi đội ngũ, bớt được rắc rối về sau.
Đến khi tường cát càn quét doanh trại, đất trời liền bao phủ trong tiếng ma quỷ gào khóc, không ít người ở trong lều cảm giác bị ma quỷ vây quanh, liên tục lẩm nhẩm cầu khấn.
Chỉ có Chung Quỳ toàn thân thiết giáp, giáp mặt che kín, hông đeo mạch đao dài một trượng hai, tay nắm chuôi đao hiên ngang đón gió, xem chừng là muốn quyết phân cao thấp với yêu ma quỷ quái trốn trong đó.
Vân Sơ nhìn Chung Quỳ như ma thần đứng trước gió, lắc đầu vào cái lều da trâu thấp nhỏ. Gió đã lên, dù là quân hầu cũng chẳng có lều lớn rộng rãi để ở nữa.
Ôn Nhu về muộn, không có thịt ăn, tay cầm bánh khô nhìn Chung Quỳ đứng trong gió:" Có hắn, ta thấy yên tâm hơn."
Vừa nói vừa cho cái bánh vào mồm, rất nhanh liền nhổ phì phì ra, đáng đời, lúc này ăn một miếng thì nửa miếng là cát.