Ôn Nhu cất bánh đi, dùng nước súc miệng, lúc này hắn cũng chẳng tha thiết gì ăn:" Lỡ bọn ma quỷ thấy hắn ngông nghênh như vậy nhận hắn làm kẻ cầm đầu thì sao?"
Vân Sơ thả mình xuống giường mềm, lười nhác đáp:" Ngươi nghĩ trên đời này có ma quỷ à?"
"Tiếng ca xem như cũng véo von lên xuống trầm bổng, nhưng quá thê lương, chứng tỏ ma quỷ ở ngoài."
"Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới khả năng chỉ là gió thổi qua những hang đọng, cột đá phát ra thanh âm à?"
Ôn Nhu nghe một lúc rồi khẳng định:" Cung, thương, giác, trưng, vũ, ngũ âm đầy đủ, không phải là tiếng gió đâu."
Vân Sơ tiếp tục mỉa mai:" Vậy liệu có khả năng là tổ tiên chúng ta sáng tạo ra âm luật dựa theo tự nhiên mà ra không?"
Tức thì Ôn Nhu nhìn Vân Sơ với ánh mắt rất quỷ dị:" Ngươi không biết à?"
Vân Sơ nhún vai:" Âm luật luôn tương hợp với tự nhiên."
Ôn Như ngửa mặt lên trời cười một cách rất khoa trương, như thể hắn đợi giây phút này đã lâu lắm rồi, chỉ mặt Vân Sơ nói với giọng phấn khích thái quá:" Xem ra loại người ngu xuẩn như ngươi không biết cái gọi là Tam phân tồn ích pháp chứ gì?"
Vân Sơ thản nhiên:" Thỉnh giáo."
Ôn Nhu lại phát ra tràng cười sướng khoái, hay lắm, tóm được cơ hội sỉ nhục quân khốn kiếp này rồi:" Loại người như ngươi chỉ biết sắp xếp ít văn tự, khoe khoang kỹ xảo mánh mung, ta đoán chừng trong đầu chỉ có chút học vấn thô thiển, cho rằng âm luật xuất phát từ Hoàng Đế cúng bái thần linh chứ gì?"
Khóe miệng Vân Sơ co giật:" Không phải à?"
Ôn Nhu lại cười rùng rợn, nghe hàm răng trắng ởn như ác quỳ nói với Vân Sơ:" Tất nhiên là không phải, ngũ âm kỳ thực là dùng toán học tính toán ra đấy."
“Nghe âm Vũ như tiếng chim hót ngoài đồng, nghe âm Cung như tiếng trâu kêu trong chuồng, nghe âm Thương như tiếng dê kêu khi lìa bầy, nghe âm Giác như tiếng chim Trĩ đậu trên cây đang hót, tiếng hót rất nhanh nhưng thật rõ ràng…”
"Phàm đem lấy ngũ âm, trước tiên là lấy một phần ba, tứ khai dĩ hợp cửu cửu, dĩ thị sanh hoàng chung tiểu tố chi thủ, dĩ thành Cung. Tam phân nhi ích chi dĩ nhất, vi bách hữu bát, là Trưng. Bất vô hữu tam phân nhi khứ kỳ thừa, thích túc, mới sinh Thương. Hữu tam phân, nhi phục vu kỳ sở, liền thành Vũ. Hữu tam phân, khứ kỳ thừa, thích túc, dĩ thị thành Giác.”
"Họ Vân kia, nghe có hiểu không? Nếu như không hiểu mà muốn biết, chỉ cần đêm nay ..."
Chưa đợi Ôn Nhu nói hết, đầu Vân Na từ trong xe ngựa thò đầu ra hét lên:" Đừng nói, đừng nói nghe đau hết cả đầu, cái gì mà cung cung với giác giác, ca ca không thích mấy thứ khó hiểu đó đâu ..."
Ôn Nhu nghe thế ngẩn ra chốc lát, sau đó phát ra tiếng cười như kẻ lên cơn thần kinh, sau đó ôm bụng nhảy qua nhảy lại trên mặt đất như con ếch.
Vân Sơ ấn đầu Vân Na về xe ngựa, thấy Ôn Nhu vẫn còn cười chưa dứt, lo lắng hắn cười quá sẽ đứt hơi mà chết, dẫm mạnh ngón chân hắn một cái, Ôn Nhu rú lên, cuối cùng cũng cắt tràng cười.
Cứu một mạng người phúc đẳng hà sa, hôm nay mình cứu một mạng người, Vân Sơ rất hài lòng.
"Ta chính là Chung Quỳ luyện khí sĩ ở Chung Nam Sơn, yêu nghiệt phương nào không mau hiện hình."
Hơi của Chung Quỳ rất khỏe, tiếng gầm phát ra át cả tiếng ma quỷ gào khóc. Ôn Nhu vừa được Vân Sơ cứu sống, nghe tiếng hét đầy khí thế của Chung Quỳ lại cười lăn ra đất, chỉ mặt Vân Sơ, ý tứ hắn rất rõ ràng, hai thằng ngốc.
Cả nhà họ trừ nghe tin đồn, phân biệt tin đồn, công kích tin đồn, bị tin đồn công kích thì chẳng làm việc gì khác nữa.
Ôn gia họ tất nhiên là không tin yêu ma thần quỷ gì hết, trừ khi là đứng trước mặt họ, gây tổn hại nghiêm trọng cho nhà họ, hắn mới tin, tiếp đó là giữ đạo đức tốt đẹp của nhân loại sống hết đời, hoặc mấy đời.
Cho nên tiếng gần của Chung Quỳ, không khác gì trò hề trong mắt Ôn Nhu.
"Ta chính là Chung Quỳ luyện khí sĩ ở Chung Nam Sơn, yêu nghiệt phương nào không mau hiện hình."
Tiếng ống lần này rõ ràng hơn, Vân Na từ trong xe ngựa nhảy ra, vén một góc rèm len lén nhìn ra ngoài, sau đó kinh hãi nói với Vân Sơ:" Chung Quỳ đại ca đang chiến đấu với ma quỷ đấy."
Ôn Nhu đang thở không nổi, đứng không vững lồm cồm bò ra cửa lều nhìn, chỉ thấy Chung Quỳ tay cầm mạch đao, tiến dần từng bước trong gió cát, xoay người chém đao ra.
Tuy đao chém vào không khí, nhưng Vân Sơ vẫn nghe thấy tiếng kêu chói tai khi đao cắt qua luồng gió, loại âm thanh này phải vung vũ khí tới tốc độ nhất định mới có.
Điều này chứng tỏ Chung Quỳ vung đao vô cùng nghiêm túc, dồn đủ sức, có lẽ là hắn thực sự đang thấy mình chiến đấu với ma quỷ thật.
"Ái dà dà, yêu ma thật ghê gớm, nhận của mỗ đao nữa đi."
Vân Sơ nghe vậy cũng phải cau mày vén lều ra ngoài, y kinh ngạc phát hiện, tiếng ma quỷ rít gào có vẻ đã nhỏ đi rất nhiều, người ra khỏi lều vì thế ngày một đông.
Chung Quỳ tựa hồ được chuyện này cổ vũ, vung thanh mạch đao dài nặng nề càng thêm hăng hái, đao bay múa trên không, thân thể xoay tròn, sĩ khí hừng hực.
"Yên ma quỷ quái mau dừng tay."
Chung Quỳ hét to mạch đao nặng nề chém xuống mặt đất, mặt đất xuất hiện vết đao lớn.
Quá thần kỳ, nhát đao đó chém xuống, gió trên sa mạc ngừng hẳn, không có gió, tiếng ma quỷ gào thét cũng biến mất. Chỉ có cát mịn không có gió hỗ trợ, từ trên trời rơi xuống, làm Vân Sơ, Ôn Nhu, Trương Đông Hải, Lương Anh với không ít tướng sĩ ra ngoài biến thành người cát.
Chung Quỳ đứng nguyên tại chỗ thở hổn hển, mặc dù thở dồn dập trong lúc cát rơi làm hắn ăn cả đống cát, hắn thấy ngọt như nước cam lộ.
"Chung Quỳ đại ca lợi hại quá." Vân Na như con linh dương từ trong lều chạy ra, ôm lấy tay Chung Quỳ lắc không ngừng, ngửa mặt nhìn anh hùng trong lòng.
Giây phút đó Vân Na thực sự tin Chung Quỳ vừa chém giết yêu quái không nhìn thấy.
Vân Sơ nghiến nát răng, tối nay y vừa bị Ôn Nhu dùng tri thức sỉ nhục, bây giờ bị sự mê tín ngu dốt của Chung Quỳ sỉ nhục lần nữa.
Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, bụi đất đã rơi xuống hết, vầng trăng sáng xuất hiện giữa bầu trời đen như mực, chẳng những thánh khiết vồ cùng, còn phủ ánh sáng trắng bạc khắp mặt đất.
Ôn Nhu bị bụi rơi vào mặt, nên chớp lên hồi, nước mắt chảy dàn dụa tạo thành hai vệt nước mắt rõ ràng trên mặt, tựa như đang xúc động tới nghẹn ngào.
Mặc dù trong lòng Vân Sơ muốn đi tới tát Chung Quỳ một phát, đá đít hắn, răn dạy hắn sau này không được làm chuyện ngu dốt nữa. Nhưng nhìn phản ứng xung quanh, nhận ra đây là chuyện tốt giúp ngưng tụ lòng người, tăng cường sĩ khí, y đành để sự ngu dốt đánh bại, hướng về Chung Quỳ chắp tay:" Tướng quân uy vũ."
Thế là khắp doanh vang lên tiếng hô "tướng quân uy vũ".
Chung Quỳ chắp tay đáp lễ với mọi người, thở dài nói to:" Trên mạch đao không có máu quỷ, mỗ gia chỉ mới đuổi được chúng đi, chưa giết được."
Nghe hắn nói vậy Vân Sơ luôn mồm chửi thầm con bà nó, đây đúng là thời cơ tới thì thiên địa cũng góp sức mà.
"Tướng quân uy vũ." Tướng quân, sĩ tốt, thương cổ đồng loạt ôm quyền thi lễ với Chung Quỳ: