Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 771 - Q4 - Chương 014: Vân Na Cô Nương Chỉ Thích Anh Hùng.

Q4 - Chương 014: Vân Na cô nương chỉ thích anh hùng. Q4 - Chương 014: Vân Na cô nương chỉ thích anh hùng.

Vân Sơ từng đọc sử sách đời sau, có một đoạn viết rõ ràng thế này: Vương Dương Minh luyện khí ở trong quân, một tiếng kêu dài, ba quân chấn kinh, tiếng kêu kéo dài cả đêm.

Sự kiện đó Vân Sơ luôn coi là đồn đại sai lệch thôi, bây giờ mới hiểu, hẳn tình huống đó cũng giống Chung Quỳ bây giờ.

Vì một chuyện hiểu lầm tình cờ biến thành sự kiện vĩ đại.

Chung Quỳ đã đẩy lui yêu ma quỷ quái, Vân Sơ là chủ tướng ắt phải mời một chén rượu.

Ôn Nhu vì ra sớm nên biến thành con chó đất rồi, hắn không cam tâm, hắn muốn biết vì sao Chung Quỳ múa may loạn bậy, la hét om xòm trong gió cát mà khiến gió dừng, cát tự động rơi xuống, không hợp lý tí nào, ngay trước đó hắn còn chế giễu sự ngu ngốc của tên này.

Lúc này Chung Quỳ không còn bộ dạng uể oải vì bị Vân Sơ bắt cóc nữa, ngồi đường bệ trên ghế, rượu tới là cạn, hào khí xuyên vân.

Còn Vân Na thì ở bên Chung Quỳ hầu hạ, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng bừng, đôi mắt sáng long lanh tựa sao, hoàn toàn bị Chung Quỳ làm mê muội.

Liên tục có người vào, chỉ để nhìn Chung Quỳ một cái, gương mặt xấu xí phát hờn, thời khắc này biến thành sự uy nghiêm. Cuối cùng cả thập bát hòa thượng cũng tới xem thì chuyện này mới kết thúc.

Vân Sơ nhìn ra, các vị cao tăng lòng phẳng lặng như nước giếng sâu vô cùng hâm mộ chuyện Chung Quỳ làm.

Nói một câu rất thật, thật và giả, trong tôn giáo có cách giải thích khác, không giống lắm so với tưởng tượng của con người.

Ban đêm, Ôn Nhu mở mắt trừng trừng nhìn nóc lều, nhìn suốt cả một đêm, khiến cho buổi sáng hắn thức dậy, tinh thần rất kém.

Khi điểm danh, bọn họ thiếu mất 56 người, trong đó có 40 hỏa kế thương đôi, 15 người là đạo phỉ, chỉ có 1 phủ binh.

Vân Sơ nói là làm, y không chờ đợi, cũng không phái người đi tìm, đội ngũ cứ vậy nhổ trại lên đường.

Tiến vào sa mạc vào cuối thu có một cái hay là có thể không ngừng tiến lên giữa ban ngành, nếu là mùa hè chỉ có thể đi vào ban đêm, lúc khác phải nghỉ ngơi.

Càng tiến sâu vào Đại Hải Đạo, xương cốt con người và động vật càng nhiều, cứ cách một quãng lại có những đống xương này, như biển chỉ đường kéo dài tới phương xa.

Không phải bọn họ chết có quy luật như thế, mà là được từng thương đội đi qua đây làm như vậy, cả thương đội của họ cũng làm việc như vậy, những bộ xương này rất hữu ích, đội ngũ của họ không mất người vì thứ lấp lánh bên đường nữa.

Trừ đoàn người bọn họ ra không có bất kỳ sinh vật sống nào khác ở nơi này, cả chim ưng, loại có thể bay ngàn dặm cũng không xuất hiện ở đây.

Mặt đất không có lấy một cọng cỏ, chỉ có lớp đất phèn dày, và vô số những cơn gió lốc nhỏ.

Những cơn gió lốc này xuất hiện vô cùng quỷ dị, thương đội không tới, nơi đó hoàn toàn yên lặng, đợi thương đội đi qua, những lốc xoáy nhỏ sẽ hình thành, cuốn đất phèn bay khắp nơi, lọt vào mắt một cái, nước mắt chảy ròng ròng.

Cho nên khu vực này còn gọi là Lệ Hải.

"Tiền vào Lệ Hải, hai hàng nước mắt không khô, lão tổ ta nói với ta như thế." Lương Anh nhỏ giọng nói với Tiêu Ngọc Hoa, bọn họ tuổi tác không chênh nhau nhiều, nên khá thân thiết:

Tiêu Ngọc Hoa lúc này đã khôi phục nhiều rồi, có thể cưỡi ngựa, cảm thán:" Có lão tổ thật tốt."

Lương Anh chỉ Chung Quỳ phía trước:" Có hắn còn tốt hơn có lão tổ, hắn muốn nhận ngươi làm đồ đệ đấy."

Tiêu Ngọc Hoa nhìn xe ngựa của Vân Na:" Ta chỉ muốn làm hộ vệ cho Vân Na cô nương."

Lương Anh thiện chí nói:" Làm đồ đệ của Chung Quỳ tướng quân tốt hơn."

"Ta thích Vân Na cô nương, không thích làm đệ tử của Chung Quỳ tướng quân."

"Chung Quý tướng quân tốt lắm."

Tiêu Ngọc Hoa sờ mặt, nơi đó toàn vết xẹo màu đen do thương tích để lại:" Con người ngươi lạ thật đấy, Vân Na cô nương xinh đẹp như thế, thiện lương như thế, vậy mà ngươi lại thích một người râu rậm."

Lương Anh nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói:" Đợi khi nào ngươi hối hận, ngươi sẽ nhớ những lời ta nói hôm nay. Khi làm ma đừng trách ta, vì ta tốt bụng khuyên ngươi rồi."

Nói xong Lương Anh thúc ngựa đi về phía trước, Trương Đông HIE đã giảm tốc độ, tới lúc thay ca rồi.

A Phà Đề nhổ nước bọt vào bóng lưng Lương Anh:" Rõ ràng hắn cũng thích Vân Na cô nương, vương là kẻ địch của hắn, đừng nghe hắn."

Tiêu Ngọc Hoa nói:" Ta cứ tưởng ngươi sẽ ở lại rừng liễu đỏ."

A Phàm Đề ủy khuất nói:" Không có vương, bọn họ không chịu nghe lời ta, lại còn có một số kẻ luôn muốn đem ta đi nướng. Đáng lẽ vương không nên đi, chúng ta khó khăn lắm mới có lãnh địa của mình."

Tiêu Ngọc Hoa nhìn xe ngựa của Vân Na:" Ta không thích hoang mạc, không thích sa mạc, càng không thích Tây Vực, ta theo đội ngũ này chỉ vì Vân Na cô nương muốn đi Tây Vực."

"Vì nàng mà ta thích sa mạc, từ nay về sau, nơi nào nàng đi qua sẽ có dấu chân của ta."

A Phàm Đề lấy ở mông lừa ra một cái túi, trong túi là cây hồ cầm cũ nát, ông ta vê chòm râu kỳ quái của mình cho cong tít lên, ngồi ngay ngắn, thử dây đàn, tình tang mấy tiếng, nói:" Ta đàn cho vương, vương đi hát cho Vân Na cô nương nghe, rất nhiều anh hùng hảo hán có được trái tim mỹ nữ như thế."

Tiêu Ngọc Hoa lắc đầu:" Mặc dù ngươi nói rất có lý, nhưng ta thấy không đúng. Vân Na cô nương không thích ca hát, nàng thích anh hùng, đêm hôm đó Chung Quỳ tướng quân giết rất nhiều ma quỷ, nàng liền ôm tay không buông."

"Mà ca ca của Vân Na cô nương cũng không để ý, điều này chứng tỏ phải trở thành anh hùng mới có tư cách thân cận với Vân Na cô nương."

"A Phàm Đề ta sẽ trở thành anh hùng."

Gương mặt nhăn nhúm của A Phàm Đề càng nhăn hơn:" Vương không đánh được Chung Quỳ tướng quân, càng không đánh được rất nhiều người ở đây."

"Làm sao có thể trở thành anh hùng?"

Tiêu Ngọc Hoa bóp chặt tay:" Ta nghe Lương Anh nói, bọn họ muốn đi tìm Sa Hải, đó là tên cường đạo hung dữ nhất vùng sa mạc này, ta nghĩ là anh hùng nhất định phải giết cường đạo."

A Phàm Đề vỗ hồ cầm:" Tới khi đó ta sẽ vì vương mà hát bài ca ngợi, như thế Vân Na cô nương sẽ thích vương ..."

Những lời nói trên sa mạc sẽ bị gió thổi đi, nơi này không có cây, không có cỏ nên không giữ được những lời đó ... Nói hay không, cũng chẳng khác nhau là bao.

Bình Luận (0)
Comment