Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 772 - Q4 - Chương 015: Chuyện Bình Thường.

Q4 - Chương 015: Chuyện bình thường. Q4 - Chương 015: Chuyện bình thường.

Đại tự nhiên vô cùng thần kỳ, ở cái nơi mà một cây cỏ không mọc nổi, đất phèn khắp nơi, vậy mà lại có một mảnh ốc đảo.

Ốc đảo không rộng, dài chưa tới mười dặm, rộng không tới một dặm.

Sở dĩ có hình dạng này là vì nơi này có một con sông ngầm, nước chảy ra chẳng những trong vắt, lại còn không bao giờ khô cạn. Đáng tiếc lượng nước của con sông này không đủ, sau khi chảy được mười dặm thì bị khí hậu khô cạn của nơi này hút hết.

Dù con sông này đã tồn tại rất nhiều năm, phạm vi ảnh hưởng của nó chỉ chút đó thôi, nuôi dưỡng ít hồ dương, liễu đỏ, nhót, thanh khoa, nho liền không còn tinh lực nuôi dưỡng thứ khác nữa.

Người Tây Vực luôn khao khát có được một mục trường trừ mình ra không ai biết, bọn họ sẽ ghi nhớ thật kỹ mỗi nguồn nước mình đi qua, hưởng thụ một mình.

Sông Điềm Thủy bị một tên cường đạo mạo hiểm phát hiện ra, sau đó có rất nhiều cường đạo biết, tên thủ lĩnh cường đạo rất muốn giết hết cường đạo để độc chiếm, kết quả bị đám cường đạo giết trước, sau đó biến thành cơ sở nuôi dưỡng cường đạo nhỏ.

Khi tiên phong của thương đội thoát khỏi Lệ Hải, nhìn thấy mảng rừng hồ dương lớn lá vàng óng, chuẩn bị reo hò thì trong rừng vang lên tiếng reo hò lớn hơn.

Thế là Lương Anh nhìn thấy một đám người người mặc áo da, tay cầm đao hớn hở la hét xông về phía mình.

Nếu chỉ là đám nam tử cường đạo, người trẻ tuổi xuất thân tướng môn chính quy như hắn sẽ vui mừng nghênh đón, lấy đi vinh diệu thuộc về mình.

Vấn đề là đám người đó có cả ông bà già sắp chết, rồi trẻ con mới biết đi cũng cầm đủ thứ vũ khí hình dạng kỳ quái la hét tấn công.

Thế là khi Lương Anh do dự, không biết có nên về báo với quân hầu không thì Tiêu Ngọc Hoa đã múa đao từ trên đồi cát lao xuống.

Tiếp ngay đó là A Phàm Đề phát ra tiếng ấu ấu ấu quái dị, hò hét "xông lên", thúc con lừa mõm đen của ông ta tham chiến, chỉ là tốc độ chậm hơn nhiều.

Bản lĩnh của Tiêu Ngọc Hoa rất cao, thân thủ của hắn cực kỳ linh hoạt, xoay người trên lưng ngựa như người Hồi Hột, thành hoành đao mới toanh trong phút chốc đã tạo ra vô số sát nghiệt.

Lương Anh hết cách đành phất tay, kỵ binh tức thì dàn trận, móng sắt rầm rập lao về phía trước, va chạm dữ dội với đám cường đạo.

Đợi khi Vân Sơ, Ôn Nhu, Trương Đông Hải dẫn đội lạc đà khổng lồ tới nơi thì chiến sự kết thúc từ bao giờ.

Ôn Nhu nhìn thi hài già trẻ ngổn ngang trên mặt đất thì kinh ngạc không thôi:" Bọn họ không biết đang đối diện với quân đội Đại Đường à? Chẳng lẽ người Tây Vực đều dũng mãnh như thế?"

Vân Sơ giọng bất lực:" Ở Tây Vực này, đáng sợ nhất là quân đội, không cần biết là quân đội Đại Đường hay bộ tộc, quân đội ở Tây Vực đại biểu cho cướp bóc và tai họa."

"Nhất là những người Tây Vực không có bộ tộc che chở mà nói, quân đội tới là họ hoặc chết, hoặc thành nô lệ. Vì thế thấy quân đội là họ liều mạng chiến đấu, bất kể già trẻ."

Ôn Nhu nhìn khoảng rừng nhỏ, bốn bề là sa mạc mênh mông, lắc đầu:" Ở nơi này ngay cả bỏ chạy cũng là hi vọng xa với ... Nhưng Lương Anh không cần làm tới thế chứ, phụ nhân trẻ nhỏ cũng không bỏ qua."

"Nếu ta cầm quân thì cũng vậy thôi."

"Vì sao?"

Vân Sơ lại lần nữa thở dài:" Giết hết nam nhân rồi, chỉ còn phụ nhân trẻ nhỏ thì kết cục bọn họ càng thê thảm. Nhiệm vụ của chúng ta không cho phép chúng ta mang họ theo, để họ lại, sẽ thành trò tiêu khiển của kẻ đến sau."

"Tin ta đi, tới lúc đó họ chỉ mong được chết thôi."

Ôn Nhu rùng mình một cái, ít nhất ở Liêu Đông có thể nói bọn họ đang có chiến tranh, ở Tây Vực, đây là cuộc sống thường ngày, làm người ta nhất thời khó tiếp nhận.

Lương Anh run run tới bẩm báo, Vân Sơ nghe rất chăm chú, tới khi biết Tiêu Ngọc Hoa chưa có quân lệnh đã xông lên chém giết thì nhìn sang Chung Quỳ.

Chung Quỳ hiểu ý ngay:" Đợi thương thế của hắn lành, thuộc hạ sẽ xử lý."

Ôn Nhu chưa cam lòng:" Chẳng lẽ không còn người nào sống sót à?"

Lương Anh do dự hồi lâu mới nói:" Mạt tướng cũng không biết có thể tính là người không nữa."

Ôn Nhu nổi giận:" Không phải người thì là cái gì?"

"Người Tây Vực thích ăn thịt, nơi này cây cỏ không nhiều, không thích hợp cho chăn thả, dựa theo số lượng người chết mà tính, đã là quá khả năng ốc đảo này có thể nuôi dưỡng ..."

Vân Sơ còn chưa nói hết thì mặt Ôn Nhu đã tái mét rồi, hắn che tai bỏ chạy, hắn chưa từng sống ở Tây Vực, có điều sách thì hắn đọc rất nhiều, nên hiểu tức thì hàm ý trong đó.

"Giết bọn họ đi, sau đó mời các vị đại sư của Thiếu Lâm tụng kinh cho họ, mong kiếp sau họ chớ làm người ... Họ không có lỗi, thế gian này quá tàn khốc với họ thôi."

Lương Anh nghe lệnh của Vân Sơ thì thở phào, chạy về phía xe của Vân Na, tìm những đại sư làm pháp sự.

Tiêu Ngọc Hoa tìm được lượng lớn nho khô ở ốc đảo, đây có lẽ là đặc sản và lương thực duy nhất ở nơi này.

A Phàm Đề vô cùng hưng phấn lần mò ở ốc đảo, tìm được rất nhiều cục đá phát sáng, kim tệ, ngân tệ và tiền đồng của Đại Đường.

Những thứ này vứt bừa bãi trong túi da, một số xâu tiền đồng có thừng buộc đã mục rồi, đụng vào là tan rã.

Vân Sơ tiền vào ốc đảo Điềm Thủy, Ôn Nhu không muốn theo, hắn thà cách cửa sổ nói cười với Vân Na, chứ không chịu vào đó tắm rửa.

Vân Na cũng không chịu vào, vì Ôn Nhu miêu tả về nơi đó quá kinh tởm.

Mặc dù nhân phẩm rất đáng đặt nghi vấn, nhưng quân tử không uống nước Đạo Tuyền, đó là điều Ôn Nhu kiên trì, dù hắn đã bẩn tới không chịu nổi cũng không tới đó tắm rửa.

Thế là hắn xúi Vân Na đi trộm số rượu gạo ít ỏi của Vân Sơ cùng uống.

Lương Anh tìm kiếm tất cả củi gỗ có thể tìm thấy ở nơi này, chất thành đống lửa rất lớn, thiêu cháy mọi thứ xấu xa ở nơi đây.

Còn về phần những cường đạo chiến tử, tùy tiện kiếm cái hố ở chỗ khuất gió, dùng cát mềm lấp lên. Như thế do cát di chuyển cũng làm họ bị chôn vùi sâu hơn, không tới mức bị gió cát thổi cho thi cốt chẳng còn.

Buổi tối nghỉ ngơi, Tiêu Ngọc Hoa ngủ trên cát, cho dù rất lạnh, hắn vẫn kiên trì, xe ngựa của Vân Na không vào trại trong ốc đảo, hắn không yên tâm.

A Phàm Đề cho nắm nho khô lớn vào miệng, vừa ăn vừa nói:" Vương nên đốt một đống lửa, ta đánh đàn ca hát, nói không chừng có thể thu hút Vân Na cô nương tới."

Tiêu Ngọc Hoa nhìn bầu trời tối om:" Lát nữa ngươi chạy xa một chút, ta thấy đêm nay sẽ không yên ổn đâu."

"Vương ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi à?" A Phàm Đề nuốt vội nho khô xuống, linh cảm của Tiêu Ngọc Hoa xưa nay rất chính xác, nhất là khi đối diện với nguy hiểm, gần như chưa bao giờ sai:" Vương nên nói với tên tiểu tử Lương Anh, tối nay hắn trực."

Tiêu Ngọc Hoa lắc đầu:" Ta nói rồi, Lương Anh không tin, hắn bảo đồi cát bên đó rất cao, không ai có thể tấn công từ sa mạc, nơi cần đề phòng là phía hoang mạc."

"Hắn nói có lý mà, một hai người từ phía đó lén lút tới còn được, đám đông không thể hành quân trong sa mạc." A Phàm đề nhìn doanh trướng dài liên miên ở hoang mạc đối diện, ông ta không tin nơi này có lực lượng nào mạnh hơn bọn họ nữa:" Ta ở lại cùng vương."

Bình Luận (0)
Comment