Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 773 - Q4 - Chương 016: Thợ Săn Và Con Mồi.

Q4 - Chương 016: Thợ săn và con mồi. Q4 - Chương 016: Thợ săn và con mồi.

Ôn Nhu có chướng ngại về đạo đức cho nên không muốn đụng vào nước trong ốc đảo, vì kiếm đồng minh, dù không tận mắt chứng kiến, hắn lấy sử sách miêu tả thật kinh khủng cho Vân Na nghe, thế là Vân Na cũng không muốn đụng vào.

Vân Sơ không bận tâm, Chung Quỳ lập chí cả đời tiếp xúc với ma quỷ cũng không coi ra gì. Cho nên hai bọn họ chọn vị trí đầu nguồn sông ngầm, đốt lửa, nấu cơm, uống rượu.

Cái gì chưa nói, không khí trong ốc đảo tốt hơn nhiều, không như bên ngoài hít thở cũng thấy mùi đất, nhờ có hàng hồ dương rậm rạp che chắn, cùng hơi ẩm trong không khí, hít sâu một hơi thôi cũng thấy sung sướng rồi.

Nước từ sông ngầm chảy ra tạo thành một cái ao khá rộng, có vẻ rất sâu, buối tối nhìn không rõ nhưng chỗ khác nước chỉ ngập tới đầu gối người trưởng thành, không ít người bất chấp cái lạnh tê tái, ngâm cả mình vào trong nước, họ chịu đủ hành hạ của gió cát rồi.

Tuy là ốc đảo, cây cối mọc không tốt, dưới vẫn là cát, cỏ không mọc được ở đây, chỉ có vài loại cây kiên cường mọc lên.

Chung Quỳ dùng một cái que cời cho lửa cháy to hơn, trời còn chưa vào đông, tuyết chưa có những đã lạnh muốn tê tay:" Huyện tôn, chuyện xảy ra ở nơi này là bình thường ở Tây Vực à?"

Vân Sơ lắc đầu:" Trong các bộ tộc mà nói thì không, nhưng ở các ổ cường đạo thì rất bình thường."

"Những ốc đảo lớn, bãi cỏ lớn có thể chăn thả gia súc, trồng trọt đều bị các bộ tộc, quốc gia, chiếm lĩnh. Cường đạo, mã tặc thì phải trốn ở những nơi cả quân đội cũng không muốn tới mới sống được."

"Những nơi như vậy thì đại bộ phận không thích hợp với nhân lợi sống, thêm vào thành phần phức tạp, quan hệ giữa người với người đều thông qua vũ lực. Cho nên chuyện không hay liền xảy ra."

"Ta sở dĩ nỗ lực biến Trường An trở thành một tòa hùng thành là vì không để loại chuyện này xảy ra."

"Trường An có thể xảy ra loại chuyện này à?" Chung Quỳ vô cùng ngạc nhiên, hắn sinh ra khi Đại Đường đã cực kỳ cường thịnh, Trường An trong mắt hắn là tòa thành không bao giờ thất thủ:

Vân Sơ không trả lời câu hỏi của Chung Quỳ, nhấc mã sóc cắm trong cát lên, nhìn về phía sa mạc tối đen:" Chuẩn bị thôi, Trương Đông Hải đã phát tín hiệu rồi, có lượng lớn sa đạo ở phía sa mạc lén lút tới nơi này."

Trăng vừa lên một cái, trong sa mạc khắp nơi là đầu người đen kìn kịt, làm Tiêu Ngọc Hoa cảm thấy tất cả sa đạo ở sa mạc đã tới đây rồi.

Đây là chuyện sớm muộn cũng xảy ra thôi, khi một thương đội lớn như thế tiến vào Đại Hải Đạo, đám sa đạo kiếm sống bằng nghề cướp bóc tất nhiên đã phát hiện ra rồi.

Có điều đội ngũ quá lớn, không thể tùy tiện ra tay, nhưng bọn chúng vẫn thấy mình có khả năng thắng được, vì người trong đội ngũ này chỉ có giáp da, đa phần mặc áo vải, điều này khiến đám sa đạo đưa ra đánh giá sai lầm.

Sai lầm rất lớn, lớn như trời với đất vậy.

Võ sĩ mặc thiết giáp đấu với võ sĩ không có thiếp giáp thì cơ bản không cần đấu.

Phủ binh của Đại Đường cũng chẳng thể trang bị toàn bộ là giáp sắt, nhưng với huyện Vạn Niên tiềm lực kinh tế hùng hậu thì chuyện này chẳng là cái gì.

Đêm nay toàn bộ bọn họ mặc thiết giáp lên, thương đội thường bị tấn công ở ốc đảo, nơi dễ khiến người ta thả lỏng sau chuyến hành trình dài.

Khi chỉ thống lĩnh một trăm bộ tốt, Vân Sơ luôn là người xông lên đầu tiên.

Khi có trong tay 500 bộ tốt, Vân Sơ thường sẽ áp trận ở phía sau.

Còn có 3000 bộ tốt như bây giờ, Vân Sơ ở giữa điều phối, chỗ nào không thuận lời, sẽ dẫn quân tới chỗ đó, chỗ nào có dấu hiệu đột phá thì toàn lực dồn quân phá tung ra.

Hiện giờ Vân Sơ ở chính giữa quân trận, Chung Quỳ làm tiên phong, Trương Đông Hải làm đội dự bị.

Vân Sơ thu mã sóc lại, cầm cung, đứng cùng với cung binh, khi toàn quân mặc giáp, rất khó phân biệt được đâu là tướng quân, đâu là quân tốt.

Tác chiến ban đêm, lấy cung nỏ làm đầu. Khi hỏa tiễn phía Chung Quỳ vọt lên trời thì toàn bộ cung binh cũng giương cung lắp tên, nơi hỏa tiễn rơi xuống là nơi họ trút mưa tên.

Đứng trong đội ngũ đông đảo, rất khó nhìn thấy tình hình chiến đấu, bọn họ chỉ nghe thấy phía đồi cát, tiếng kêu thảm thiết không ngớt. Ngay sau đó là tiếng hò hét ầm ĩ kìm nén từ rất lâu của đám sa đạo, bọn chúng bắt đầu tấn công rồi.

Ở sa mạc ném lôi hỏa đạn ra sẽ chìm xuống cát, có phát nổ cũng gây hiệu quả rất thấp. Cho nên Chung Quỳ không dùng, cứ thong thả châm từng mũi hỏa tiễn, bắn vào bóng người trong đêm, dẫn đường cho cung binh phía sau.

Leo đồi cát là một chuyện vô cùng thống khổ, leo một bước, có khi trượt xuống hai bước, kể cả đám sa đạo có là người bản địa sống trong sa mạc thì bọn chúng leo đồi cát cũng vất vả như người Đại Đường leo thôi.

Bởi thế Chung Quỳ làm tiên phong chẳng hề vội vàng, cứ đám người nào có dấu hiệu thò đầu lên là bình tĩnh bắn hỏa tiễn tới.

Lần này Tiêu Ngọc Hoa không tùy tiện xuất kích, hắn đứng ở bên cạnh Chung Quỳ cho nên thấy rất rõ tình hình, cứ thế này khi mặt trăng lặn thì người bên kia sẽ chết sạch, thậm chí còn chẳng kịp đụng vào bọn họ, giờ hắn mới biết, thì ra rơi vào bẫy là đám sa đạo.

Trong số người bắn cung thì A Phàm Đề là dũng mãnh nhất, ông ta cứ bắn một mũi tên là gào lớn điên dại "chết đi", "lũ khốn" cùng rất nhiều lời thô tục khác không tiện thuật lại. Phủ binh đứng gần ông ta ném tới ánh mắt kỳ thị, nếu chẳng phải là cần giữ quân trận, bọn họ đã tránh xa rồi.

Người trong sa mạc chẳng cầm cự lâu, thấy không cách nào vượt qua được đồi cát mà toàn mạng, bọn chúng quyết đoán chạy hết.

Chẳng khó đoán chiến thuật của bọn chúng, đám sa đạo này nhân bóng đêm, lén lút đánh vào doanh trại quân Đường rõ ràng dùng để đề phóng hướng hoang mạc. Bọn chúng sẽ tràn vào ốc đảo, gây thương vong nhất định cho quân Đường, phá đi rào chắn.

Đợi tới khi trời sáng, sa đạo sẽ rút lui, đám mã tặc sẽ từ phía hoang nguyên cưỡi ngựa xông vào doanh trại mất đi dào chắn của người Đường. Lúc đó sa đạo cũng quay lại cùng nhau nuốt chửng thương đội cực lớn này.

Đây chính là kế hoạch của bọn chúng, không đợi Tiêu Ngọc Hoa và A Phàm Đế tra khảo những tên sa đạo bị thương thì đám tướng lĩnh như Vân Sơ đã hiểu rõ kế hoạch khắc địch thô thiển của bọn chúng.

Chúng còn chẳng nhận ra doanh trại xoay lưng về phía chúng là cạm bẫy chết người.

Bình Luận (0)
Comment