Toàn quân nghỉ ngơi, khoanh chân ngồi tại chỗ, lặng lẽ đợi mặt trời mọc ở hướng đông.
Khi có ánh sáng màu tía xuất hiện ở chân trời, Lương Anh đứng dậy, tới bên chiến mã đã nghỉ ngơi cả đêm, lấy trong túi ra ít đỗ cho chiến mã ăn.
Cái lưỡi ráp của chiếm mã không ngừng liếm qua lòng bàn tay hắn, ngưa ngứa. Đợi tới khi trên sa mạc xuất hiện đường kẻ màu đen, hắn rống lên:" Địch tập! Hướng chính đông."
Người có động tác giống hắn có hơn nghìn người, đó là những kỵ binh chính quy trong số 3000 quân sĩ của thương đội.
Giáp của phủ binh huyện Vạn Niên toàn màu đen, cho nên khi bọn họ lên ngựa, cứ như một khối sắt. Đến lúc mã sóc, trường mâu, khiên tay trái được lắp vào, Vân Sơ không cần lo lắng cho bọn họ nữa, Trương Đông Hải đã biên luyện những người này rất tốt ... Ngược lại Lương Anh là người căng thẳng nhất, tua đỏ trên đầu mâu sóc khẽ run run, đây là trận đánh lớn đầu tiên trong đời hắn.
Nhưng mất mặt nhất không phải là Lương Anh, trong đội ngũ toàn một màu đen Tiêu Ngọc Hoa mặc một bộ giáp da màu xanh vô cùng bắt mắt, trông hắn y hệt đám mã tặc, vì hắn vừa lấy được bộ giáp này từ đám cường đạo trong ốc đảo.
Về phần A Phàm Đề không ít người phải quay đầu đi không muốn nhìn, sợ mình không nhịn được mà cười phá lên ... Lão già đó cưỡi một con lừa, nên chưa tới ngực người ta.
Lão già đó chẳng biết xấu hổ là gì, ngược lại còn uy phong lẫm liệt lắm, ra sức hô hào khích lệ tinh thần mọi người, tất nhiên nơi này toàn là binh sĩ kỳ cựu chẳng cần điều ấy, nhưng vẫn khiến Lương Anh phải hổ thẹn, đây đáng lẽ là việc hắn phải làm, giờ căng thẳng tới quên hết cả.
Đám mã tặc tràn ra từ phía chân trời dừng lại cách trăm trượng, bọn chúng thấy doanh trại người Đường không hề hỗn loạn như dự tính thì dừng lại. Trong khi đám đầu lĩnh phái người đi tìm hiểu tình hình thì một số xuống ngựa, chiến mã hỗn loạn chạy lăng quăng trên sa mạc.
Nhìn đối phương chẳng có tí khái niệm đội hình gì, Lương Anh lấy hết dũng khí hét:" Xuất kích."
Lời vừa dứt chiến mã phía dưới lao vọt tới như lò xo bị nén chặt, xông tới đám mã tặc đầu tiên, kỵ binh phía sau đồng loạt hét lén trào lên như thủy triều dâng.
Ôn Nhu cưỡi ngựa tới bên Vân Sơ hỏi:" Tại sao chúng ta không nấp đi, làm bọn chúng không xông lên nữa, cung tiễn không có đất dụng võ."
Vân Sơ liếc hắn:" Đó không phải cách đánh của kỵ binh, kỵ binh một khi xung phong là phải có khí thế một đi không trở về, nếu lừng chừng dở dang thì cứ đợi bị người ta truy sát đi."
"Lương Anh không thẹn là hậu đại tướng môn, chọn thời cơ khá lắm."
Vân Na đứng trên càng xe cười tới không sống nổi nữa rồi, vì A Phàm Đề bị đám kỵ binh bỏ lại tít phía sau, ông ta vẫn ra sức quất roi la hét, bộ dạng trông buồn cười không chịu nổi.
"Có một người sinh từ không rời như A Phàm Đề, chứng tỏ tên tiểu tử Tiêu Ngọc Hoa đó sống không đến nỗi thất bại." Cho dù là người bình thường thích cười nhạo người khác nhất như Ôn Nhu, lúc này cũng không cười, ánh mắt còn chứa đầy sự tán thưởng với A Phàm Đề:
Vân Sơ thừa hiểu suy nghĩ của hắn:" Ngươi là quý nhân, là chủ gia tộc, đương nhiên là thích loại phó nhân sống chết một lòng với chủ nhân rồi. Có điều ngươi không thấy loại tán thưởng này hơi biến thái à?"
"Không hề, đợi lát nữa A Phàm Đề trở vê phải ban thưởng."
Trương Đông Hải đi truy kích sa đạo đã trở về, tuy hai tay trống không, nhưng nhìn bộ dạng kiêu ngạo của hắn thì chiến quả hẳn không tệ.
"Mạt tướng truy ra được hai cái đồi cát, hủy đi túi nước bọn chúng giấu trong đó rồi quay về."
Vân Sơ gật đầu biểu thị thừa nhận hành động của hắn, ốc đảo Điềm Thủy là nơi duy nhất có nguồn nước uống được trong chu vi 300 dặm quanh đây.
Bây giờ túi nước của bọn chúng đã bị phá, bất kể đám sa đạo đó có chạy bao xa, nếu muốn sống vẫn phải quay về ốc đảo. Chiêu này của Trương Đông Hải rất ác độc.
Cực kỳ hợp với ý nghĩ muốn diệt sạch sa đạo của Vân Sơ.
Đám cường đạo chiếm cứ ốc đảo đã chết hết, nếu giết được đám sa đạo có thực lực xung quanh đây, con đường tắt Đại Hải Đạo này có thể bình an năm sáu năm.
Chỉ vậy thôi, trừ khi hoàn cảnh sinh sống của toàn bộ Tây Vực thay đổi mang tính bước ngoặt, đổi hoàn toàn, nếu không cường đạo, sa đạo giết mãi cũng không thể hết.
Theo Vân Sơ thấy, mấy chục năm nữa thì hoàn cảnh sinh sống của người Tây Vực cũng không thể thay đổi lớn, trừ phi Đại Đường hạ quyết tâm chỉnh đốn Tây Vực, đưa nơi này chính thức đặt dưới sự quản lý của Đại Đường. Nếu không người Tây Vực tản mạn, đa nghi, dễ thay đuổi, thích giết người sẽ không được hòa bình thực sự.
Mà hiện giờ ở Đại Đường, chuyện lớn nhất là rời đô thành, đôi phu phụ Lý Trị, Vũ Mị muốn đem văn võ bá quan và tuyệt đại đa số phủ nha chuyển tới thần đô Lạc Dương, chuyện này sẽ hao tốn vô số tiền bạc vật tư.
Cho nên hiện chẳng ai hứng thú đem tài nguyên đầu tư Tây Vực, dù Vân Sơ có thuyết phục được phu phụ họ, cũng không qua nổi văn võ bá quan.
Trong mắt họ Tây Vực chỉ là chỗ để hút máu, chỉ cần nơi này còn có máu để hút là họ hút mái, dù hút cạn Tây Vực, họ cũng không có chút thương xót nào.
Khi Vân Sơ đang suy nghĩ miên man thì kỵ binh của Lương Anh đã có cuộc giao phong ngắn mà quyết liệt với đám mã tặc, tuy đối phương đông hơn nhưng không chịu nổi kỵ binh chính quy xung kích, đám ô hợp tan rã tức thì, sau đó liền thành hành trình đồ sát.
Chiến mã của đám mã tặc có chất lượng không đồng nhất, lại còn kém xa chiến mã phủ binh Đại Đường, nếu quân Đường bị phá doanh trại, hỗn chiến nổ ra, mã tặc sẽ có ưu thế lớn, vì đây là sở trường của bọn chúng.
Nhưng bây giờ phải đối diện với đội kỵ binh chính quy trang bị tốt nhất Đại Đường, một đám mã tặc không chiến thuật, không có thế trận, thì còn đánh thế nào.
Bọn chúng theo thói quen, bắt đầu tản ra khắp nơi, dùng cách đánh tán loạn làm rỗi trí người Đường, nhưng vô hiệu Lương Anh xuất thân tướng môn chính tông, ra trận hết sức bài bản, cứ thế dẫn kỵ binh Đại Đường kết thành đội ngũ lớn, đi tới đâu như gió mạnh quét lá tới đó.
Vân Sơ khá hài lòng, đối thủ thế này xứng tầm để Lương Anh rèn luyện.
Đại quân đang tác chiến, các tướng quân không thể về oanh nghỉ ngơi, hỏa đầu quân bắt đầu nấu nướng.
Đám đại đạo trong quân thì bắt đầu chỉnh đốn hành trang, đợi Lương Anh đánh tan nát đám mã tặc, tới lượt bọn họ phát huy sở trường, truy lùng tận hang ổ đám mã tặc, lấy chiến lợi phẩm.
Đầu mục đại đạo Trấn Tam Sơn hồi hộp chà tay liên tục tới trước mặt Vân Sơ thi lễ:" Huyện tôn, bọn thuộc hạ không đủ nhân thủ."
Vân Sơ phất tay:" Tự nghĩ cách đi, nơi này không phải Đại Đường, đầu óc ứng biến linh hoạt chút."
Trấn Tam Sơn vội nói:" Vậy xin huyện tôn cho bọn thuộc hạ bắt tù binh."
Vân Sơ nghĩ một lúc rồi nói:" Lương thực phải tự lo, ta sẽ không cấp thêm."
Trần Tam Sơn mừng rỡ:" Tất nhiên, tất nhiên ạ, thuộc hạ sao lại lấy lương thực của chúng ta đi nuôi đám súc sinh chứ?"
Vân Sơ cau mày:" Sau này đừng gọi người ta theo lối sỉ nhục như thế."
Trấn Tam Sơn cười hăng hắc:" Vậy gọi là lao lực ạ."
Chung Quỳ ở bên nói:" Đừng làm thái quá, ta không ngăn cản các ngươi phát tài, nhưng vẻn vẹn đối phó với đám đạo phỉ thôi, nên nhớ chúng ta tới đây là để mở thương đạo, không phải để cướp bóc."
"Nếu các ngươi không giữ được mình, làm những chuyện thương thiên hại lý, ta sẽ giết các ngươi trước tiên, lúc đó xuống mười tám tầng địa ngục không có kết quả tốt đâu."
Trấn Tam Sơn liên tục gật đầu, chuyện Chung Quỳ chém yêu diệt ma ngay trước mắt họ, không ai dám xem thường cảnh báo của hắn.