Khi Lương Anh trở về mang theo không ít vũ khí và chiến mã, Tiêu Ngọc Hoa và A Phàm Đề thì mang đầu lâu về.
Chuyện dùng đầu người hoặc tai trái để ghi công không còn thịnh hành nữa, nhất là sau khi Vân Sơ ở Liêu Đông thu hoạch đầu người thua xa Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm, nhưng nhờ y có thu hoạch phong phú nên được phong thưởng lớn nhất -- Quan nội hầu.
Đất phong ở càng gần kinh thành càng đại biểu sự coi trọng và tín nhiệm của hoàng đế với thần tử.
Mà đất phong của Vân Sơ là huyện Lam Điền, nằm sát ngay Trường An.
Nhìn thứ họ mang về có thể nhận ra khác biệt, Lương Anh để ý lợi ích, Tiêu Ngọc Hoa càng quan tâm tới vinh quang.
Nếu bọn họ tự lựa chọn, Vân Sơ liền ghi lại thu hoạch của Lương Anh trên sách công lao, thưởng cho Tiêu Ngọc Hoa một bộ chiến giáp ... Về phần A Phàm Đề, do con lừa của ông ta chậm chân, lên được chiến trường thì đã là tàn cuộc, cống hiến không nhiều, song tinh thần đáng khen, Vân Sơ thưởng cho ông ta một thanh hoành đao tinh luyện.
Chẳng hiểu vì tâm tư gì, Vân Sơ vẫn để ông ta cưỡi lừa.
Dù sao thì ai cũng hài lòng.
Vân Sơ quyết định ở lại ốc đảo Điềm Thủy thêm ba ngày, trong ba ngày này, bọn họ bắt được rất nhiều sa đạo quay về tìm nước uống.
Đám người này quay lại với tâm tư liều chết, khi Vân Sơ không hạ sát mà giao cho Trấn Tam Sơn, họ đều rất nghe lời.
Thương đội nhổ trại rời ốc đảo, đội ngũ của đám Trấn Tam Sơn đã vô cùng lớn, dựa theo độ dài đội ngũ mà tính thì ít nhất phải có 3000 người.
Bọn họ vừa đi một cái, trong sa mạc không biết từ đâu chui ra rất nhiều người, đám người này không có sức mà đi, cứ vậy bò tới nguồn nước.
Tới nơi cả đám cắm đầu xuống đó uống, cho dù sau lưng họ có đám người đang bận rộn lấy xích sắt buộc vào chân, bọn họ cũng bất chấp, nước là thứ duy nhất họ muốn bây giờ.
Đám người này uống tới bụng to như trống nằm vật sang bên, có người vì uống quá nhiều mà nước liên tục trào ra ngoài.
"Ở đây dễ kiếm tiền thật đấy." Lão tặc nghỉ hưu Bành Kỳ từ trong Tần Lĩnh ra đem còng sắt cuối cùng bập vào cổ chân tên sa đạo, cảm thán:
Trấn Tam Sơn tuổi đã gần 50, dáng vẻ nhìn một cái đã thấy chẳng phải người tốt, cái mũi ưng làm người ta ghét, còn râu ria đầy mặt, song có chút khí chất của tên kiêu hùng cuồng ngạo:" Các huynh đệ lần này đi đều có ý lập sản nghiệp ở Tây Vực, Lão Bành ông sao chưa ý kiến gì, các huynh đệ trong núi ra sao?"
"Nghe các phủ binh Tây Vực nói, nơi này nhiều nhất là đất, chỉ cần chiếm lấy nơi có nước, không cần làm gì khác, trồng bông là đủ lãi." Lão Bành lại mang một vẻ tang thương mệt mỏi với cuộc, rõ ràng là người tìm kiếm cuộc sống ổn định:
"Lần này bọn ta đi để dò đường, nếu được thì kéo hết đám huynh đệ cùng khổ từ Tần Lĩnh ra, tới đây trồng bông."
"Ta có cảm giác huyện tôn lần này đưa chúng ta đi không phải có ý tốt, mà đã khó chịu với chúng ta rồi, nếu còn đánh cướp gì đó ở Tần Lĩnh, sớm muộn cũng có vấn đề."
"Ta không muốn vào hắc lao của huyện Vạn Niên nữa đâu, lần trước may mắn ra được là nhờ mạng ta lớn, đám ngục tốt trong đó không phải là người."
Trấn Tam Sơn nghe Bành Kỳ nói vậy thì cười ha hả:" Ở Trường An, dù bọn ta có nói mình cải tà quy chính rồi chẳng ai tin, có tiền chẳng thể làm gì, ai cũng phòng như phòng tặc."
"Thế nên ta mới muốn theo huyện tôn đi Tây Vực phát tài, ở đây vài năm, đến lúc về là đủ tiền dưỡng lão rồi. Tới lúc đó chúng ta chỉ tiêu tiền không làm gì cả, ai chẳng coi chúng ta là đại lão gia."
Bành Kỳ nhìn thương đội đi xa nói:" Mau thu dọn đi, nhanh chóng theo đội ngũ, chuyện lần trước ngươi thấy rồi đấy, huyện tôn không đợi đâu."
Nói rồi vung roi quất đám sa đạo đang nằm bẹp trên mặt đất bò dậy, loạng choạng đi theo, đừng nghĩ bọn họ hiền lành cam chịu. Cuộc sống ở nơi này là thế, thất bại rồi phải chấp nhận thôi, nhưng đợi cho đám sa đạo này một cơ hội xem, chúng biến thành loài thú khát máu nhất.
Tới được ốc đảo Điềm Thủy là bọn họ đi được hơn hai phần ba quãng đường rồi, bổ xung nguồn nước, tinh thần đội ngũ khôi phục phần nào.
Chặng đường tiếp theo đó chỉ còn cắm cúi mà đi thôi, đám mã tặc sợ vỡ mật đã truyền tin về thương đội đáng sợ cho khắp bốn phía rồi.
Khi đất đai khô hạn bắt đầu chuyển thành ẩm ướt, khi mà họ thấy được bụi cỏ khô bên đường, ai nấy đều không kìm được đưa tay chạm vào.
Rời khỏi Đại Hải Đạo, dù là người như Vân Sơ, Chung Quỳ quay đầu lại nhìn những tảng đá hình thù kỳ dị, những bãi cát trải dài đều có cảm khái, đời này không muốn đi lần thứ hai nữa.
Đất đai ấm thấp, cây cỏ liền nhiều lên, một số phủ binh còn bẻ ít lá cỏ sớm khô vàng, đưa lên mũi ngửi, tựa hồ muốn từ bụi cỏ khô đó ngửi ra chút hương thơm từ cây cỏ.
Rời khỏi vùng biển cát tử vong đó, đám lạc đà trong thương đội kêu lên hồi, ngựa cũng trở nên phấn chấn.
Đúng lúc này phong hỏa đài cực lớn nằm vắt ngang giữa bình nguyên và sa mạc bốc lên cột khói đen đặc. Rõ ràng là đội ngũ vũ trang lớn đột nhiên xuất hiện đã kinh động tới quân Đường rồi.
Đầu tiên là lang yên, tiếp đó là tiếng tù và vang vọng mặt đất, mơ hồ thành Giao Hà ở phía xa cũng có khói bốc lên.
Ôn Nhu giơ cái đồng hồ cát lên nói:" Một tuần hương, xem ra Bùi Hành Kiệm không ngồi chơi."
Vân Sơ hỏi Lương Anh:" Nếu chúng ta muốn tấn công thành Giao Hà thì bây giờ ngươi sẽ làm gì?"
Lương Anh đáp ngay:" 500 kỵ binh đi tiên phong, 1000 kỳ bị theo sau, tiếp đó là bộ tốt cưỡi ngựa, dốc toàn lực tấn công, tranh thủ giải quyết thắng bại ngay đợt tấn công đầu tiên. Dù không thắng được cũng phải giết thật nhiều quân sĩ, tránh phải công thành chiến."
Vân Sơ gật đầu:" Từ đây tới được Giao Hà mất một canh giờ, ngươi đợi gì mà chưa chuẩn bị đi."
Tấn công thành Giao Hà? Lương Anh đầu óc bùng nhùng, nhìn Vân Sơ với vẻ không tin nổi, hắn sớm nghe danh tiếng vị quân hầu Nhị Bách Ngũ này, nhưng thế này cũng quá rồi, ngài định làm gì, tạo phản à? Môi hắn run run:" Quân hầu, đối diện chính là quân đội Đại Đường mà."
Vân Sơ hỏi ngược lại:" Sao ngươi biết?"
"Đó là nơi đặt An Tây Đô hộ sở."
"Nếu Bùi Hành Kiệm bị người ta giết rồi thì sao, nếu Giao Hà thay đổi chủ thì sao, nếu lúc này có một đám quân địch đóng giả quân Đường thì sao?"
Chát ~~~
Roi trong tay Vân Sơ quất vào mũ trụ của Lương Anh, đánh bạt đầu hắn sang bên:" Rải thiết tật lê ba trượng, thuẫn thủ xếp hàng đầu, thương thủ phía sau, kỵ binh hai cánh, chuẩn bị nghênh địch."
(*) Di tích thành Giao Hà nổi tiếng lắm đấy, mình suýt nữa thì được tới tham quan, sau bị bỏ lỡ.