Nhìn Lương Anh rốt cuộc đã hành động, quát tháo quân sĩ vào vị trí chuẩn bị, Vân Sơ lại nhìn sang Trương Đông Hải, tức thì gật đầu hài lòng, quả nhiên tân binh không thể so với lão tướng. Trương Đông Hải đã sớm lệnh lạc đà quỳ xuống làm tường, bảo vệ quanh xe ngựa của Vân Na và đồ quý trọng, chẳng mấy chốc tạo nên một tòa thành lạc đà, đám hỏa kế đã lăm lăm vũ khí sẵn sàng.
Còn về phần đám sa đạo bị roi quất lên người, tức thì ngoan ngoãn nằm hết xuống đất, phàm kẻ nào nhổm dậy sẽ bị coi là có ý đồ bất chính giết ngay.
Vân Sơ nheo mắt nhìn phía trước hồi lâu, kỵ binh phía đối diện cũng nhanh chóng áp sát, khi thấy bên Vân Sơ đã xếp thành đội hình phòng ngự, bọn họ không dám tùy tiện tiến lên nữa, dừng lại quan sát.
Nhìn cờ thì người cầm quân là Vương Phương Dực, phó tướng của Bùi Hành Kiệm.
Hắn cũng không chắc đối diện có phải là quân Vân Sơ không, hắn cũng lo chẳng may Vân Sơ đã chết hoặc phản loạn, mình sẽ bị tập kích.
Vân Sơ nhìn Vương Phương Dực phái thám bao chạy vòng quanh quân mình, hỏi Lương Anh:" Biết Quách Hiếu Khác chết thế nào không?"
Lương Anh trúng một roi, tuy mũ trụ đỡ hết, vẫn bị một đoạn roi ngắn quát vào mặt, ở đó xuất hiện vệt đỏ, đang chảy máu, hắn không dám lau:" Sơ ý ạ."
"Đúng thế, ngươi quá sơ ý quá mức rồi, ở nơi này, sơ ý là chết, chỉ có một điều chắc chắn ở Tây Vực, đó là không có gì chắc chắn hết. Vì thế ngươi phải hoài nghi mọi thứ, phải rèn ra thói quen cẩn thận, nếu không ngươi sớm muộn cũng sẽ chết."
"Mạt tướng biết tội rồi."
Ôn Nhu cũng thấy Vân Sơ làm quá, nhưng xuất phát từ cẩn thận, nói:" Tới trước đội ngũ giao thiệp với Vương Phương Dực xem."
Lương Anh như được đại xá, nhanh chóng thúc ngực lên, né chỗ rải chông sắt, tới nơi cách trận địa địch một tầm tên bắn, hô:" Ta là tiên phong Lương Anh của Vân hầu huyện Vạn Niên, mời tướng quân đối diện báo danh."
Vương Phương Dức vén giáp mặt lên:" An Tây đô hộ phó tướng Vương Phương Dực, mời tướng quân phía trước lấy văn thư xuất quan gia, đồng thời giải trừ phòng bị."
Lương Anh lấy văn thư ra đi bộ tới chỗ Vương Phương Dực.
Vương Phương Dực ngồi trên ngựa kiểm tra văn thư:" Mặt sao thế?"
Lương Anh xấu hổ:" Bị quân hầu giáo huấn."
Vương Phương Dực nhảy xuống ngựa, vỗ vai Lương Anh:" Ở Tây Vực cứ cẩn thận nhiều một chút không hề thừa."
“Mạt tướng nhớ rồi.”
Thám báo trở về nói không có gì khả nghi Lương Phương Dục mới một mình đi bộ tới, đến trước mặt Vân Sơ, ôm quyền nói:" Bái kiến quân hầu."
"Ái chà, Bùi Hành Kiệm làm cao nhỉ?" Vân Sơ cười nhạt:
"Đô hộ tới chưa lâu, công việc còn bộn bề, mong quân hầu lượng thứ." Vương Phương Dực chuẩn bị trước rồi, vì trước khi đi Bùi Hành Kiệm nói, Vân Sơ thế nào cũng bới móc châm chích khó nghe, vờ không nghe thấy là được:
Vân Sơ vẫn tiếp tục châm chích:" Ta phải phí bao công sức nói hay cho hắn, khó lắm mới đưa được hắn tới vị trí An Tây đô hộ, ở nhà đợi hắn mang lễ vật tới bái tạ, không ngờ nghe nói hắn hành trang gọn nhẹ đi nhậm chức rồi, đúng là hạng vô sỉ."
Vương Phương Dực không dám bình luận, tránh sang bên:" Mời quân hầu vào thành."
Giao Hà là một tòa thành nằm trên đỉnh một vách đá dốc đứng, trên một cao nguyên có hình dáng như chiếc lá, nằm giữa hai thung lũng sông sâu.
Chính vì hai con sông ở phía đông tây ngày đêm xói mòn tạo ra địa hình độc đáo dễ thủ khó công của thành Giao Hà.
Đây là một tòa thành trì rất cổ xưa, vốn là đô thành của nước Xa Sư, cả tòa thành cũng giống chiếc lá, nam bắc ba dặm, đông tây rộng hơn trăm dặm.
Vân Sơ dẫn quân tới bãi đất trống rộng lớn bên sông, nơi này đồng thời có một bến tàu, sau đó đi lên một con dốc dài hẹp, hai bên vách đá thẳng đứng cứ như người ta cố ý đẽo gọt mà ra mới tới được cổng thành Giao Hà.
Nếu kẻ địch muốn đánh thành bằng lối này thì thực sự là một người giữ ải, muôn người khó qua.
Thành được làm bằng đất nện rất thường thấy ở Tây Vực, bố cục chia làm nội thành và ngoại thành, nội thành có quan thự, Phật tự, Phật tháp, phố xá, nhà xưởng, dân cư, sân diễu binh, không thiếu gì.
Cư dân nội thành hơn tám vạn, có thể nói là tòa thành cực lớn hiếm có ở Tây Vực.
Dưới sự yêu cầu của Vương Phương Dực, đoàn người Vân Sơ cởi giáp đi vào tòa thành quan trọng nhất của An Tây đô hộ.
Nội thành vô cùng náo nhiệt, ở đây có người đủ loại chủng tộc, đủ các kiểu ăn mặc kỳ quái, lạc đà rất nhiều, tất cả các thương đội chuẩn bị vào Đại Đường làm ăn đều lấy đây thành nơi xuất phát điểm.
Cho nên chỉ cần là hàng hóa Tây Vực thấy được ở Trường An thì nơi này đều có, giá cả thì chỉ bằng một thành.
Đám hỏa kế trong thương đội nhìn thấy cảnh hàng hóa ê hề khắp nơi, lại hỏi giá xong một cái liền sung sướng tới không biết phải làm sao nữa.
Mới vào Tây Vực thôi đã có lợi ích gấp mười rồi, ai chẳng phát cuồng, nếu như bọn họ đem hàng hóa mang theo đổi được thành hàng hóa Tây Vực đem về, trừ đi lộ phí, ít nhất lãi gấp ba.
Nhưng mà không hỏa kế thương đội nào vội vàng mua bán rồi quay về, vì lúc đi chưởng quầy nói rõ ràng rồi, nếu không mang về lợi ích gấp mười thì phụ sự vất vả của bọn họ.
Bùi Hành Kiệm không ra cổng thành nghênh tiếp Vân Sơ, tên khốn này từ khi làm An Tây đô hộ càng lúc càng tự đại rồi. Hắn đã quên hồi như chó nhà tang ba lần tới tìm Vân Sơ.
Khi Vân Sơ và Ôn Nhu tức giận vì lối sống tráo trở của Bùi Hành Kiệm thì trên con đường đất vàng phía trước xuất hiện một đội ngũ hòa thượng, thanh thế cực lớn.
Không chỉ có hòa thượng, còn có ni cô, một số hòa thượng cường tráng trông giống hòa thượng hơn người tu hành, tay cầm ô, khiêng bộ liễn. Chẳng thèm để ý tới đám Vân Sơ, tiến thẳng tách đội ngũ của bọn họ ra, đi đến trước chiếc xe ngựa dài.
Thập bát cao tăng Thiếu Lâm Tự lúc này đã thay giáp đồng, bỏ đi nón che đầu, ai nấy lộ ra cái đầu trọc đen bóng, cùng với cái cổ cơ bắp, tay cầm thiết bổng.
"Cung nghênh pháp giá Phật nữ."
Lão tăng đi đầu hai tay chắp lại thi lễ với xe ngựa của Vân Na, đám tăng nhân đồng thanh đọc tiếng Phạm, âm thanh trầm hùng uy nghi, làm người qua đường chưa biết việc gì cũng đứng lại chắp tay thành kính.
Cả tòa thành đang náo động chỉ còn tiếng kinh văn vang vang, toàn thân Vân Sơ cũng nổi da gà.
Tiếp đó chỉ thấy Vân Na chân đi liên hoa hài mặt lạnh tanh từ trong xe ngựa đưa ra một cái chân, dẫm lên bờ lưng rộng của võ tăng Thiếu Lâm Tự, đi mười tám bước, tới bộ liễn khảm bát bảo Phật môn.
Vân Na khoanh chân ngồi xuống, lắc liên hoa đăng trong tay, bốn hòa thượng trọc đầu khiêng bộ liễn đi, theo sau là con lạc đà trắng muốt, suốt quá trình đó tiếng trụng kinh không ngừng.
Vân Sơ chỉ biết há hốc mồm mà nhìn, cảnh tượng long trọng này y chỉ thấy một lần duy nhất là khi Vũ Mị phong hậu.
Vân Na sau khi ngồi lên bộ liễn liền thành Phật, Vân Sơ chẳng hiểu nổi cái nụ cười mang cảm giác cao vời kia của muội mình học từ đâu ra. Bất kể ai nhìn vào ánh mắt nàng, sẽ thấy trong ánh mắt đó đầy thương xót.
Vân Sơ cũng chưa từng biết, bình bát của đám hòa thượng trừ đem đựng cơm đựng nước còn là một loại nhạc khí. Khi các hòa thượng, ni cô gõ bát cơm phát ra âm thanh trong trẻo như có thể thanh lọc tinh thần, Vân Na đi qua bên cạnh Vân Sơ.
Vân Sơ còn thộn mặt ra thì Tiêu Ngọc Hoa và A Phàm Đề đã đi theo sát gót rồi, đi rất dứt khoát, chẳng có tí lưu luyến nào với đội ngũ cùng nhau trải qua gian nan suốt chặng đường dài.