Chẳng biết từ khi nào Bùi Hành Kiệm đã đứng bên cạnh Vân Sơ:" Ta không tới chính là không muốn để ngươi mất mặt."
"Chậc chậc, xem muội tử ngươi kìa, ô lụa vàng, cánh khổng tước, chân không chạm đất, Phạm âm bao phủ, nhạc khí vang trời. Nếu mà ở Đại Đường chắc chắn bị gán cho tội phạm thượng mà chặt đầu rồi."
Vân Sơ chẳng chịu thua:" Không phải ngươi luôn tự xưng trung thần của Đại Đường à, hành vi phạm thượng ngay trước mặt lại lờ đi là sao. Ta cho mượn thanh đao này, xông lên đi."
Bùi Hành Kiệm cười ha hả:" Chuyện của Phật môn không tính, họ là người thế ngoại mà, ha ha ha ... Thôi, chúng ta đi nói kế hoạch phát tài đi."
Tên này năm nay đã bốn mươi tuổi, đạt tới độ hoàng kim về trí tuệ kinh nghiệm sống, loại người này không cần cố ý duy trì tình cảm làm gì, nếu hai bên còn có thể tiếp tục quan hệ thì lợi ích sớm hòa nhập vào cuộc sống của nhau, không cần cố gắng gì hết.
Thêm vào lập trường đại khái tương đồng, tất nhiên sẽ nói tới lợi ích.
Vân Sơ tới nha môn đô hộ phủ, nằm ở chỗ rộng nhất của cái lá, nha môn này rất lớn, riêng chiều nang thôi đã bằng một phần tư chiếc lá rồi.
Nói chính xác phải là một tòa thành bảo, bốn phía có tường cao lớn như tường thành, đi vào trong liền thấy quân đội đóng bốn phía một trạch viện, đây mới thực sự là nha môn đô hộ phủ.
Chẳng khách khí, Vân Sơ dẫn thẳng Ôn Nhu, Chung Quỳ tới hậu viện, ai ngờ vừa đi qua cánh cửa nhỏ, cả ba đồng loạt quay ra.
Bùi Hành Kiệm đi sau cười chế giễu:" Các ngươi đã thèm khát Công Tôn bao năm, sao thấy những mỹ nhân này lại quay ngược trở ra?"
Ôn Nhu khinh bỉ:" Những nữ tử này không phải là tài sản của vị đô hộ tiền nhiệm để lại cho ngươi chứ?"
Vị tiền nhiệm là Thất Lâu Vũ Triệt, tuy là người Hồ, nhưng năm xưa làm lữ soái bên cạnh thái tông hoàng đế, lòng trung thành không thể nghi ngờ.
Bùi Hành Kiệm nghiêm mặt lảng đi:" Theo ta thấy dùng chính sách lấy người Hồ trị người Hồ là sai lầm, chỉ khiến Tây Vực càng thêm Hồ hóa, là một trong số nguyên nhân Tây Vực không thân với Trung Nguyên."
Vân Sơ thò đầu nhìn vào hậu trạch lần nữa, bên trong toàn mỹ nữ các chủng tộc, tuyệt đối không có lấy một Hán gia nữ nào, thấy Vân Sơ nhìn chẳng ngại ngùng còn nháy mắt quyến rũ y, sau đó cùng nhau cười khúc khích.
"Ngươi sắp Hồ hóa rồi, còn mặt mũi nào nói người khác?"
Bùi Hành Kiệm nghiêm mặt nói:" Dùng người Hán trị người Hồ, thủ đoạn thường quá khắc nghiệt, là một trong số nguyên nhân Tây Vực không thân với Trung Nguyên."
Ôn Nhu ồ một tiếng:" Ta hiểu, nên ngươi định học theo Chu Văn Vương, sinh ra chín mươi chín đứa có lai để giúp ngươi quản lý Tây Vực à?"
"Ra là thế!" Vân Sơ giả dối chắp tay:" Huynh trưởng của ta vất vả rồi, vất vả rồi."
Bùi Hành Kiệm làm sao có thể chống lại hai tên vô sỉ này, gãi đầu:" Toàn do các phiên vương hiếu kinh, trước khi ta tới đã đưa tới rồi, không nhận cũng không hay."
Ôn Nhu nổi giận hỏi Vân Sơ:" Vì sao hai chúng ta lại không có đãi ngộ này, hay là vì đám phiên vương này mắt chó khinh người?"
Bùi Hành Kiệm chặn trước:" Chớ có làm bừa đấy, An Tây Quân trước kia dùng binh quá nhiều ở Tây Vực, lại thêm người Hồi Hột hay dùng danh nghĩa Đại Đường, xâm chiếm mục trường bộ tộc khác, nên các bộ tộc Tây Vực kính nhi viễn chi."
"Lần này ta tới Tây Vực, lấy vỗ về làm chủ, động binh là vạn bất đắc dĩ, cứ uyên ổn vài năm hẵng nói."
Tên này đâu có từ bi như vậy, Vân Sơ nhạy bén hỏi:" Trong triều xảy ra chuyện gì rồi à?"
Bùi Hành Kiệm gật đầu:" Trường An có tin đồn, Trường Tôn Vô Kỵ muốn phản, ngự sử báo lên, bệ hạ bảo nói năng linh tinh. Trong tình huống như vậy, động binh dễ gây nghi kỵ."
Vân Sơ đã cảnh báo cho Trường Tôn Xung không chỉ một lần, chuyện vẫn diễn ra đúng lịch sử, không biết nhà họ có thoát khỏi kiếp nạn này không:" Vậy là ngươi định ẩn mình một thời gian."
Bùi Hành Kiệm gật đầu:" Tất nhiên rồi, bây giờ đại thần trong triều ai nấy chỉ mong tới địa phương nhậm chức, không ai muốn ở lại triều đường nơm nớp lo sợ."
Ôn Nhu vỗ trán mấy lần:" Hiểu rồi, chúng ta cứ nghĩ rằng chủ động ra ngoài tránh họa, không biết rằng chúng ta có thể ra ngoài là do bệ hạ an bài."
"Chúng ta đi cả thì đám loạn thần tặc tử mới dám thò đầu ra làm những chuyện không dám làm."
Bùi Hành Kiệm cũng bừng tỉnh, chắp tay với Ôn Nhu, tạ ơn hắn chỉ điểm.
"Biết là được rồi, chuyện gì thì cũng không liên quan tới chúng ta nữa." Vân Sơ chất vấn Bùi Hành Kiệm:" Bùi đại tướng quân, bọn ta toàn thân bụi đất tới đây, vậy mà không có miếng thịt, ngụm rượu nào tẩy trần à?"
Tửu yến, ca vũ gì dó Bùi Hành Kiệm đều chuẩn bị rồi, không chỉ có Vân Sơ, Ôn Nhu, Chung Quỳ, Trương Đông Hải, Lương Anh còn có quan viên bát phẩm trở lên của đô hộ phủ bồi tiếp, thậm chí có hai người tới từ nha môn thứ sử Tây Châu.
Vân Sơ không thấy Phương Chính, có hơi thất vọng, nhưng thoáng nghĩ liền hiểu thôi, Phương Chính đang đợi y tới bái phỏng.
Thành Giao Hà là nơi đóng An Tây đô hộ, Tây Châu thứ sử thì đóng ở thành Cao Xương, cách thành Giao Hà chưa tới sáu mươi dặm.
Bất kể Vân Sơ bây giờ thân phận địa vị ra sao, đều nên đi bái phỏng ân nhân ngày trước, có như thế mới thể hiện được y muốn hai bên tiếp tục qua lại. Nếu Phương Chính tiếp cận y, e là khó tránh khỏi bị coi là trèo cao, lấy ân xưa đòi báo đáp.
Nên nếu hai bên còn muốn quan hệ, Vân Sơ chủ động là tốt nhất.
Món ăn đô hộ phủ chuẩn bị rất phong phú, trong đó còn có cả mấy món ăn mà Vân Sơ trước kia làm ở Quy Tư như mỳ thịt cừu, cơm thịt cừu, đều là món an ủi trái tim người lữ hành.
Một vị công tào của Tây Châu thứ sử nâng chén rượu mời Vân Sơ:" Nghe nói năm xưa Vân hầu phục dịch ở Quy Tư, nhờ chế tác mỹ thực mà vang danh tây vực, chẳng biết mấy món này có liên quan tới quân hầu không?"
Vân Sơ đặt chén rượu xuống, thoáng cái mười năm đã trôi qua, giọng hồi ức:" Các vị có điều chưa biết, năm xưa mỗ rời khỏi bộ lạc người Tắc nuôi dưỡng mình nhiều năm, một mình một ngựa tới Quy Tư, đang lúc hoang mang thì gặp đại quan lệnh Phương Chính huynh."
"Phương Chính huynh nhận ra ta là nhóc con Quan Trung, thấy ta cơm áo không có, liền dẫn về nha môn đại quan lệnh .. Tới nay nhớ lại, mỗ gia không kìm được nước mắt."
Nói xong đưa tay lên chấm chấm mắt, như là ở đó có nước mắt thật vậy.
Chưa đợi Vân Sơ buông ống tay áo, liền nghe thấy ngoài rèm có người hô to:" Vũ Sơ hiền đệ, huynh trưởng nhớ ngươi chết đi thôi."
Tiếp ngay đó một bóng người to như núi vừa gào vừa khóc chạy về phía Vân Sơ đang đứng dậy nghênh tiếp.